Câu hỏi này đến quá đột ngột làm Lạc Dạ Thần ngẩn người.

Y vô thức nhìn Bộ Sanh Yên bên cạnh.

Bộ Sanh Yên “Chúng ta đã thỏa thuận ba quy ước, việc lớn nghe chàng, việc nhỏ nghe ta, đây rõ ràng là việc lớn, chàng phải ra quyết định.”

Lạc Dạ Thần thấp giọng nói “Con chỉ muốn báo thù cho mẫu phi.”

Cam Phúc khuyên “Chỉ cần vương gia cầm binh phù điều động quân đội, giết về hoàng cung thì có thể tự tay giết đám phản quân, báo thù cho Huệ phi nương nương!”

Lạc Dạ Thần có hơi động lòng.

Định Viễn Hầu nhắc nhở “Thái tử đã tập hợp ba mươi ngàn binh mã ngoài đình Thập Lý, có thể công thành bất cứ lúc nào, bây giờ vương gia đi điều động binh mã, ít nhất phải mất một ngày mới tập hợp được, đợi vương gia chuẩn bị ổn thỏa, phía Thái tử đoán chừng đã vào cung rồi, đến lúc đó vương gia không lấy được gì, chỉ uổng công vô ích.”

Lạc Dạ Thần “Cha vợ có ý kiến gì?”

Định Viễn Hầu “Nếu ta là con, ta sẽ dùng binh phù triệu tập mười ngàn binh mã, lấy danh nghĩa trấn áp phản loạn trực tiếp tiêu diệt quận Tây Lăng, giết hết dư đảng của Tây Lăng vương, sau đó vương gia tiếp quản thế lực còn lại Tây Lăng vương, cộng thêm binh phù trong tay, con nhất định sẽ trở thành anh hùng một phương.”

Lạc Dạ Thần “Nhưng nếu vậy, con sẽ không thể tự tay báo thù cho mẫu phi.”

Định Viễn Hầu “Có được thì có mất, trên đời này không có gì là hoàn hảo, lựa chọn thế nào là do vương gia tự mình quyết định.”

Cam Phúc muốn nói thêm gì đó, nhưng Định Viễn Hầu lại lạnh lùng liếc nhìn hắn.

“Đây là việc riêng của vương gia, mong Cam công công không can thiệp.”

Cam Phúc bực bội “Tại sao ông lại về phe Thái tử? Ông đừng quên thân phận của mình, người mà ông nên trung thành là Hoàng thượng!”

Định Viễn Hầu không nói gì.

Ông là võ tướng, đương nhiên phải trung quân ái quốc.

Nhưng trong tình cảnh này, chuyện đầu tiên mà ông cân nhắc không phải trung quân mà là làm sao dập tắt nội loạn càng sớm càng tốt.

Nếu không sớm dập tắt nội loạn, ngoại tộc ngoài biên cương nhất định sẽ nhân cơ hội lẻn vào, đến lúc đó, không ai biết sẽ còn bao nhiêu tướng sĩ và dân chúng vô tội bỏ mạng.

Định Viễn Hầu về phe Thái tử vì biết Thái tử đã chuẩn bị sẵn sàng, Thái tử nhất định có thể dập tắt nội loạn này trong thời gian ngắn nhất.

Lạc Dạ Thần hỏi Bộ Sanh Yên bên cạnh.

“Nếu sau này ta chỉ có thể làm một vương gia nhàn rỗi không quyền thế, nàng có thất vọng không?”

Bộ Sanh Yên “Không có.”

Lạc Dạ Thần cảm động “Thật sao?”

Bộ Sanh Yên “Vốn ta chẳng có hi vọng gì với chàng, đương nhiên không bàn đến thất vọng.”

Lạc Dạ Thần “……”

Y bị tên cắ.m vào mông cũng thôi đi, tại sao còn bị đao đâm vào tim?

Y khổ quá mà!

……

Lúc này đang giữa hạ, trong rừng có đàn đom đóm bay lơ lửng.

Nhìn từ xa trông rất đẹp.

Tuy nhiên dưới vẻ đẹp yên tĩnh này lại ẩn chứa ba mươi ngàn thiết kỵ.

Bọn họ ẩn mình trong rừng, không một tiếng động.

Trong đình Thập Lý gần rừng cây, Lạc Thanh Hàn đứng chắp tay sau lưng, nhìn về hướng cổng thành phía xa, đôi mắt đen nặng trĩu, khó nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Gió đêm lay vạt áo hắn phát ra những âm thanh nhỏ.

Triệu Hiền dẫn đầu mười mấy Ngọc Lân vệ canh gác xung quanh đình Thập Lý.

Bọn họ an tĩnh như mười mấy cái bóng, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra sự tồn tại của bọn họ.

Tiêu Hề Hề ngồi xếp bằng trong đình.

Nàng đang ôm một cái túi trên tay, nửa người trên tựa vào cột đá bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, cái đầu nhỏ gục xuống như gà mổ thóc.

Giang Viễn Sơn mặc quân phục đi ra khỏi rừng cây.

Ông sải bước vào đình Thập Lý, quỳ một chân xuống.

“Thái tử Điện hạ, ba mươi ngàn binh mã đã sẵn sàng, khi nào chúng ta xuất binh?”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Chờ thêm một chút.”

Sau khi hắn đến hoàng lăng, đoán chắc Tây Lăng vương và Tần Trọng có thể chó cùng rứt giậu, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, hắn sai người truyền tin cho Giang Viễn Sơn ở huyện Trầm Bảo, đồng thời lệnh Giang Viễn Sơn lặng lẽ dẫn theo ba mươi ngàn binh mã hướng về Thịnh Kinh.

Bây giờ ba mươi ngàn binh mã đó đang đóng quân trong rừng tre cạnh đình Thập Lý.

Quân đội trang bị vũ khí sẵn sàng, có thể xuất chiến bất cứ lúc nào!

Giang Viễn Sơn khó hiểu “Điện hạ còn chờ cái gì?”

Lạc Thanh Hàn “Ta đang chờ thời cơ.”

Công thành không phải chuyện nhỏ, đặc biệt là thành Thịnh Kinh.

Nếu không cẩn thận sẽ bị buộc tội mưu phản.

Hắn phải có chứng cứ xác thực, chứng minh trong cung có biến, mới có thể xuất binh công thành.

Đợi khoảng nửa canh giờ.

Ở phía trước có một nhóm người xuất hiện.

Triệu Hiền lập tức dẫn người đến gần đó, sau khi thấy người dẫn đầu là Định Viễn Hầu, lúc này mới hạ thấp cảnh giác.

Nhóm người Định Viễn Hầu và Anh vương đến đình Thập Lý.

“Bái kiến Thái tử Điện hạ!”

Giọng của bọn họ lớn đến mức Tiêu Hề Hề đang ngủ gật tức thì tỉnh dậy.

Tiêu Hề Hề ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện trong đình có nhiều người hơn.

Trong số đó có vợ chồng Anh vương đã lâu không gặp.

Vì bị thương nên Anh vương trông không còn kiêu ngạo như trước.

Sắc mặt y tái nhợt, trên người dính đầy máu, y phục bị rách nhiều chỗ, trông rất nhếch nhác.

Bộ Sanh Yên dìu một cánh tay y, cánh tay còn lại thò vào vạt áo lục lọi, cuối cùng lấy ra một binh phù nặng nề.

“Cái này, cho đệ.”

Y giao binh phù cho Thái tử.

Giây phút Giang Viễn Sơn thấy binh phù, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Có binh phù này, đồng nghĩa với việc bọn họ đã nắm nửa binh quyền của Đại Thịnh trong tay!

Ông không thể nào ngờ, Anh vương không giữ bảo bối quan trọng như vậy cho mình mà lại chủ động giao cho Thái tử?!

Từ khi nào mà quan hệ giữa Anh vương và Thái tử tốt đến vậy?

Lạc Thanh Hàn hiển nhiên cũng không ngờ có thể nhìn thấy binh phù.

Hắn hơi giật mình, đưa tay phải ra cầm một đầu binh phù.

Lạc Dạ Thần không buông binh phù ra, nhìn chằm chằm vào mắt Thái tử nói từng chữ.

“Binh phù có thể đưa cho đệ, nhưng đệ phải đồng ý một điều kiện của ta.”

Lạc Thanh Hàn “Nói đi.”

Lạc Dạ Thần “Ta muốn giết Tần Trọng, Tây Lăng vương và U vương, ta muốn báo thù cho mẫu phi!”

Lạc Thanh Hàn “Được.”

Nhận được lời hứa của Thái tử, Lạc Dạ Thần thả lỏng ngón tay, để Thái tử cầm binh phù.

Lúc này, trong đình chợt vang lên tiếng hét của Tiêu Hề Hề.

“Anh vương, sao mông ngài lại chảy máu vậy?!”

Lạc Dạ Thần “……”

Y sửng sốt, lập tức che mông đầy máu của mình, quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Hề Hề, tức giận gầm lên.

“Cô nhìn đi đâu đó?!”

Giang Viễn Sơn lúc này mới chú ý tới Anh vương bị thương, lập tức nói “Trong rừng có doanh trướng, mời vương gia vào doanh trướng nghỉ ngơi, mạt tướng gọi quân y băng bó vết thương cho ngài.”

Lạc Dạ Thần che mông đang chảy máu của mình, được Bộ Sanh Yên dìu đi tập tễnh về phía khu rừng.

Định Viễn Hầu ở lại đình Thập Lý, nói tình hình trong thành với Thái tử.

Dù Cam Phúc bất mãn trong lòng, nhưng chuyện đến nước này, cũng không còn cách nào khác, đành nói hết những gì xảy ra trong cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play