Tính tình Hoàng đế đa nghi, ông sợ người thử thuốc bị mua chuộc nên đổi người thử thuốc mỗi ngày, thứ tự của những người thử thuốc này cũng bị xáo trộn, mỗi ngày chọn ngẫu nhiên một người thử thuốc.
Cũng vì vậy mà những người thử thuốc này mỗi ngày chỉ uống một ít độc, không gây hại nghiêm trọng cho cơ thể, sau một thời gian dài, chất độc sẽ tự đào thải ra khỏi cơ thể theo quá trình trao đổi chất.
Chỉ có Hoàng đế mỗi ngày đều uống thuốc độc.
Độc tố tích tụ trong cơ thể ngày càng nhiều.
Cho đến tối nay độc tính phát tác, ông nôn ra một ngụm máu lớn.
Tần hoàng hậu cười như có như không “Sự đa nghi của ngài chỉ khiến Tây Lăng vương dễ ra tay hơn thôi, đây có lẽ gọi là thông minh quá bị thông minh hại.”
Hoàng đế vô cùng tức giận, sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng dị thường.
“Ngươi đúng là ả đàn bà độc ác, dám cấu kết với người ngoài hại trẫm!”
“Người đâu! Người đâu, mau bắt ả đàn bà độc ác này lại cho trẫm!”
Nhưng dù ông có hét thế nào thì bên ngoài vẫn yên tĩnh, không có một chút động tĩnh nào và cũng không có ai đến giúp ông.
Hoàng đế ngày càng bất an.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét thảm!
“Bệ hạ, không hay rồi! Tần Trọng dẫn quân xông vào hoàng cung, bao vây cung Vị Ương rồi!”
Hoàng đế sợ hãi, cảm xúc dâng trào dữ dội, sự bực tức khiến chất độc lần nữa phát tác.
Ông nằm ở mép giường, há miệng phun ra một ngụm máu lớn!
Cam Phúc hét lên “Bệ hạ!”
Hắn quỳ gối cạnh giường, muốn đưa tay đỡ Hoàng đế, nhưng ông ngăn lại.
Hoàng đế lúc này rất yếu, đầu đầy mồ hôi lạnh, giọng nói khàn khàn.
“Ngươi nói … có thật không? Tần Trọng … hắn phản thật sao? Tiêu Lăng Phong đâu? Cấm vệ quân đâu? Không có ai … ngăn hắn sao?”
Mặt Cam Phúc toàn máu và mồ hôi trộn lẫn với nhau, nhìn rất kinh khủng.
Nhưng hắn không thèm lau, giọng điệu khó khăn nói.
“Vừa nãy nô tài sai người đi tìm Tiêu tướng quân, kết quả người đi không trở lại. Nô tài thấy bất an nên ra ngoài xem thử. Nào ngờ vừa bước ra khỏi cổng cung Vị Ương thì thấy một đám người bao vây bên ngoài, do Tần Trọng dẫn đầu. Còn người được nô tài phái đi tìm Tiêu tướng quân, sớm đã bị chặt đầu, thi thể còn nằm ở ngoài cổng cung Vị Ương.”
Ninh phi, Nhàn phi và Nhu tần sợ hãi, chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.
Các nàng vừa mới biết nguyên nhân Hoàng đế bệnh nặng là bị Tây Lăng vương hạ độc.
Các nàng còn chưa tiêu hóa được tin tức chấn động này thì lại nghe tin Tần Trọng dấy binh tạo phản, bao vây hoàng cung.
Mà Tần hoàng hậu rõ ràng là nội ứng của bọn họ.
Bọn họ nội ứng ngoại hợp, muốn soán ngôi đoạt vị!
Ninh phi lấy hết can đảm trách mắng “Hoàng hậu, các ngươi dám mưu phản, sẽ bị diệt cửu tộc!”
Tần hoàng hậu liếc nhìn nàng.
Trong mắt bà hiện lên vẻ cao cao tại thượng, như thể đang nhìn một con kiến có thể bị b.óp chết bất cứ lúc nào.
“Ngươi sai rồi, chúng ta không tạo phản, chúng ta chỉ là muốn nhờ Hoàng thượng giúp đỡ thôi.”
Hoàng đế đặt tay lên giường, khó khăn lắm mới nâng được nửa người lên.
Ông thản nhiên lau máu trên miệng, giọng khàn khàn.
“Tại sao? Ngươi là Hoàng hậu của trẫm, nếu trẫm chết, ngươi có gì tốt?”
Tần hoàng hậu khẽ cười “Ngài sống, thần thiếp chỉ có thể làm Hoàng hậu, nhưng nếu ngài chết, thần thiếp có thể làm Thái hậu, so với Hoàng hậu, thần thiếp thà làm Thái hậu.”
“Ngươi … ngươi phò tá ai làm Hoàng đế? Thái tử sao?”
Tần hoàng hậu lắc đầu “Không, Thái tử đã là con cờ bỏ đi, chúng ta đã chọn người khác, ngài nhất định sẽ hài lòng với người này.”
“Là ai?”
Một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa.
“Là nhi thần.”
Mọi người nhìn theo, thấy U vương Lạc Vân Hiên sải bước đi vào.
Đi cùng với y còn có Tây Lăng vương và Tạ Sơ Tuyết.
Sắc mặt Tây Lăng vương vẫn không tốt, trông ốm yếu héo hon.
Khi ông bước qua ngưỡng cửa, Tạ Sơ Tuyết giơ tay dìu ông.
Giây phút Nhu tần thấy Lạc Vân Hiên, đôi mắt bà lập tức sáng lên, ngạc nhiên khi thấy con trai còn lớn hơn nỗi sợ hãi.
Bà không khỏi tiến lên hai bước “Vân Hiên!”
Lạc Vân Hiên bước tới, gọi “Mẫu phi, người không sao chứ?”
Nhu tần lắc đầu “Ta không sao.”
Hoàng đế ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Vân Hiên, sao ngươi lại tới đây? Tại sao ngươi … lại ở cùng Tây Lăng vương? Các ngươi … các ngươi …”
Lạc Vân Hiên kéo bà ra sau lưng.
Y nhìn phụ hoàng đang hấp hối trên giường, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói.
“Phụ hoàng, đã lâu không gặp, nhi thần không nghe theo lệnh của người đến quận U Vân, nhi thần cảm thấy Thịnh Kinh thích hợp với nhi thần hơn quận U Vân xa xôi kia.”
“Còn về Tây Lăng vương, ông ấy hiện giờ đứng về phía nhi thần, ông ấy và Tần gia đều ủng hộ nhi thần kế thừa hoàng vị.”
Hoàng đế cảm thấy quá hoang đường.
Trong nhất thời, ông còn tưởng đây là mơ.
Như thể tất cả những chuyện này đều là giả.
Khi biết Tần gia và Tây Lăng vương hợp sức tạo phản, Hoàng đế chỉ thấy tức giận.
Nhưng bây giờ sự phản bội của Lạc Vân Hiên khiến ông cảm thấy sốc và tức giận, thậm chí tổn thương sâu sắc.
Ông có nhiều con trai, nhưng trong số đó, người ông yêu thương nhất chính là Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên.
Ngay cả khi ông đày Lạc Vân Hiên đến quận U Vân, thì đó cũng là để Lạc Vân Hiên tạm thời tránh khỏi tranh đấu trong kinh, mà Lạc Vân Hiên cũng có thể trau dồi sức mạnh và bồi dưỡng quân đội ở quận U Vân.
Nếu sau này Lạc Thanh Hàn vượt quá bổn phận, ông có thể danh chính ngôn thuận phế Thái tử, triệu Lạc Vân Hiên từ quân U Vân về.
Thậm chí, ông đã viết xong chiếu chỉ phế Thái tử, chỉ chờ ấn ngọc tỉ mới có hiệu lực.
Nhưng ai mà ngờ được.
Lạc Vân Hiên là đứa con mà ông yêu thương nhất, lại là người đâm vào ngực ông trong thời điểm quan trọng nhất?!
Hoàng đế ôm ngực đau nhức, cảm thấy khó thở.
Nhìn bộ dáng đau khổ của ông, Tây Lăng vương không khỏi bật cười.
“Ôi, bệ hạ đừng đau lòng quá, hiện giờ ngài đang bệnh, không thể xử lý triều chính. Chi bằng ngài nhường ngôi cho U vương ngài yêu thương nhất, thế nào?”
Lạc Vân Hiên nói tiếp “Phụ hoàng, người yên tâm, dù nhi thần kế thừa hoàng vị, người vẫn sẽ là Thái thượng hoàng, nhi thần nhất định sẽ phụng dưỡng tốt cho người, tuyệt đối không để người chịu ấm ức.”
Hoàng đế cảm nhận được vị ngọt tanh khác dâng lên trong cổ họng.
Ông nghiến răng, kìm nén vị ngọt tanh đó xuống.
“Cho dù … các ngươi giết trẫm, thì vẫn còn Thái tử, nó mới là người kế thừa danh chính ngôn thuận của Đại Thịnh, âm mưu xấu xa của các ngươi sẽ không bao giờ thành công!”
Tây Lăng vương cười nói “Không phải bệ hạ đã viết xong chiếu chỉ phế Thái tử rồi sao? Đại Thịnh còn Thái tử nào nữa?”
Tây Lăng vương lấy một mảnh vải vàng nhạt từ trong tay áo.
Mở nó ra chính là chiếu chỉ phế Thái tử mà Hoàng đế giấu trong ngăn ngầm ở ngự thư phòng!
Vốn dĩ trên chiếu chỉ không có ấn ngọc tỉ, nhưng bây giờ, trên chiếu chỉ lại có ấn đỏ của ngọc tỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT