“Đây dù gì cũng là quà mừng tuổi đầu tiên người tặng ta, nhìn nó sẽ nhớ đến lần đầu chúng ta cùng nhau đón Tết, vứt đi thì tiếc lắm, cứ giữ nó làm kỷ niệm đi.”
Lạc Thanh Hàn nghe vậy càng thấy hối hận.
Nếu biết nó còn có ý nghĩa kỷ niệm quan trọng như vậy thì lẽ ra hắn nên mua thứ gì đó tốt hơn tặng nàng.
Tiêu Hề Hề cẩn thận cất mặt dây chuyền cá mè hoa.
Con dấu ngọc bích cỡ ngón cái chạm vào ngực, tạo cảm giác mát mẻ thoải mái trong đêm hè này.
Lúc nằm trên giường, nàng vẫn còn hưng phấn, kiềm không được sờ sờ con dấu nhỏ đeo trên cổ, khóe miệng không tự chủ cong lên, cười như tên ngốc.
Nàng nằm trong lòng Lạc Thanh Hàn, tò mò hỏi.
“Người học khắc con dấu từ khi nào?”
Bàn tay Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vu.ốt ve lưng nàng, nhỏ giọng nói “Khi còn học ở Thái Học, ta đã theo phu tử học khắc con dấu một thời gian, nhưng ta chỉ tự khắc cho vui, chưa từng khắc tặng ai.”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên “Vậy ta là người đầu tiên nhận được con dấu do người khắc sao?”
Lạc Thanh Hàn thấp giọng đáp lại.
“Ừm, nàng là người đầu tiên.”
Cuộc đời này có rất nhiều lần đầu tiên.
Mỗi lần đầu tiên đều chứa đựng một kỷ niệm đặc biệt.
Những kỷ niệm như thế này luôn khó quên.
Tiêu Hề Hề rất vui vì nàng có thể trở thành một trong những người đầu tiên trong cuộc đời Lạc Thanh Hàn.
Có thể sau này hắn đón sinh nhật, tặng con dấu tự tay khắc với người khác, nhưng ít nhất, người đầu tiên nhận được đãi ngộ này sẽ luôn là nàng.
Thế là đủ rồi.
Tiêu Hề Hề úp mặt vào ngực hắn, cười nói.
“Ngủ ngon, Thái tử Điện hạ yêu dấu của ta.”
……
Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Hề Hề bị Lạc Thanh Hàn lôi ra khỏi giường.
“Mỗi sáng vừa thức dậy, ta đều có cảm giác muốn ngủ đến trưa.”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng có còn muốn ăn hoành thánh, cháo trắng, bánh kẹp hành chiên không?”
Tiêu Hề Hề không khỏi nuốt nước bọt.
“Muốn!”
Lạc Thanh Hàn vỗ mông nàng “Mau đi thay y phục.”
Trong hoàng lăng không có cung nữ, thái giám duy nhất chính là lão thái giám mắt kém ở phòng bếp, không có người hầu hạ bọn họ tắm rửa thay y phục, nếu muốn đàng hoàng ra ngoài gặp người khác thì bọn họ phải tự lực cánh sinh.
May là kỹ năng sống của Thái tử và Tiêu Hề Hề khá tốt nên không đến mức không có người hầu hạ thì không sống nổi.
Tiêu Hề Hề mặc tề hung nhu quần xanh nhạt, kết hợp với áo tay hẹp xanh lơ và khăn lụa, vì chất liệu mềm nhẹ nên dù trời nóng bức vẫn thấy rất thoải mái.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Y phục này của nàng ở đâu ra? Ta chưa từng thấy nàng mặc bao giờ.”
Tiêu Hề Hề ngồi trước gương trang điểm, vừa đeo khuyên tai vừa nói “Tam sư huynh may cho ta, đẹp không?”
Lạc Thanh Hàn đứng sau nàng, nắm một lọn tóc của nàng, nhẹ giọng nói.
“Ừm, đẹp.”
Nàng mặc y phục như vậy nhìn rất đẹp, không cầu kỳ tinh xảo như trong cung, nhưng lại có khí chất giản dị tươi mới, rất hợp với nàng.
Chỉ là khi mặc thế này, nàng không giống phụ nữ đã có chồng, mà giống em gái chưa chồng nhà bên.
Lạc Thanh Hàn nhắc nhở “Nàng bới tóc lên đi.”
Theo phong tục Đại Thịnh, phụ nữ có chồng thường bới tóc cao.
Tiêu Hề Hề cũng không để ý chuyện này lắm, dù sao bây giờ trời đang nóng, bới tóc lên sẽ mát hơn.
Bùi Thiên Hoặc giúp họ dịch dung thành một cặp vợ chồng trẻ có vẻ ngoài tương đối bình thường.
Dịch dung thực chất là việc sử dụng nhiều công cụ kỳ lạ khác nhau điều chỉnh các đường nét trên khuôn mặt một người.
Đây là một công việc tinh tế tỉ mỉ, đòi hỏi kiên nhẫn và bàn tay khéo léo.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm động tác của Bùi Thiên Hoặc, thỉnh thoảng hỏi vài câu, chẳng hạn như đây là gì? Thứ này phải làm sao?
Bùi Thiên Hoặc tức giận nói “Lúc ở Huyền Môn, sư phụ đã từng dạy nhưng muội chưa từng nghiêm túc học, mỗi lần lên lớp đều ngủ gật hoặc ăn vụng, bây giờ biết mình sai rồi chứ gì?”
Tiêu Hề Hề cười ngượng “Lúc trước ta không biết cần phải xuống núi luyện tập, ta còn tưởng kiếp này sẽ chết già ở trong núi.”
Trên núi tuy ít trò giải trí nhưng nàng chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, nàng cảm thấy cả đời ở trên núi cũng không sao.
Chính vì ý nghĩ ăn no chờ chết này mà nàng công khai lười biếng trên lớp.
Ai mà ngờ sư phụ tung ra chiêu lớn.
Sớm biết sẽ phải xuống núi, ban đầu nàng đã chăm chỉ học vài thứ rồi.
Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của sư phụ!
……
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn trốn trong xe ngựa chở rau rủ, lặng lẽ rời hoàng lăng.
Bây giờ cổng thành đã được đi lại bình thường, không còn kiểm tra nghiêm ngặt như trước.
Xa phu nói mấy câu với lính canh, trả phí vào cổng rồi đánh xe vào thành.
Cỗ xe dừng lại ở một nơi hẻo lánh.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn xuống xe.
Lạc Thanh Hàn nói với xa phu.
“Khi mặt trời lặn, ngươi ở đây đợi chúng ta.”
Xa phu cung kính đáp “Vâng.”
Lúc này vẫn còn sớm nhưng khu phía tây thành đã náo nhiệt, đường phố chật kín người.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đi thẳng đến Lưu Quang Các.
Từ khi lầu Đông Lai bị phong tỏa, Lưu Quang Các đã trở thành một trong những tửu lầu nổi tiếng nhất trong thành.
Mỗi ngày khách đến nườm nượp, công việc kinh doanh rất tốt.
Dù bây giờ là buổi sáng nhưng đã có rất nhiều khách đến quán ăn sáng uống trà.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đi lên tầng hai, chọn một phòng riêng cạnh cửa sổ.
Cửa sổ hướng ra sân giữa tửu lâu, trong sân trồng nhiều hoa cỏ, còn có non bộ nước chảy và cây cầu nhỏ, trông đầy màu sắc đẹp mắt.
Một cỗ xe ngựa dừng ở lối vào Lưu Quang Các.
Chưởng quầy thấy cỗ xe, mắt ông lập tức sáng lên.
Chưởng quầy vén vạt áo, ân cần hành lễ.
“Tiểu nhân thỉnh an vương gia.”
Lạc Dạ Thần nhảy xuống xe ngựa.
Hôm nay y cố ý mặc đẹp, cả người mặc cẩm bào tím tay rộng, trên tay cầm quạt xếp vẽ núi sông, cộng với khí chất kiêu ngạo không để ai vào mắt, cả người toát lên bốn chữ —
Giàu có, tùy hứng!
Lạc Dạ Thần sải bước vào Lưu Quang Các.
Y đã hẹn gặp Bộ Sanh Yên ở đây.
Vốn y định đến thẳng phủ Định Viễn Hầu đón người, nhưng Bộ Sanh Yên không thích bị người khác đưa đón, trước giờ nàng luôn như vậy, chỉ cần là việc mình có thể làm được, nàng sẽ không bao giờ nhờ vả người khác.
Lạc Dạ Thần hết cách, đành hẹn thời gian và địa điểm với nàng.
Y cố ý đến sớm một chút.
Bây giờ Bộ Sanh Yên hẳn cũng đã ra cửa.
Y có thể gọi đồ ăn trước, đợi nàng đến là có thể ăn ngay.
———
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT