Vì là tết Đoan Ngọ, lão thái giám đặc biệt làm bánh ú.

Những chiếc bánh ú được bóc vỏ đặt trên dĩa, có nhiều hương vị khác nhau.

Tiêu Hề Hề thích ăn bánh ú nhân thịt heo nhất.

Nàng đang ăn uống vui vẻ thì chợt nghe thấy tiếng mèo kêu.

Nàng nhìn xung quanh thấy một con mèo vàng mập đang ngồi xổm trên rèm cửa sổ, nhìn nàng không chớp mắt.

Nói chính xác hơn là đang nhìn bánh ú nhân thịt trên tay nàng.

Tiêu Hề Hề không muốn chia sẻ bánh ú nhân thịt của mình nên đã nhờ lão thái giám mang một ít cá khô và thịt gà cho mèo vàng ăn.

Tiêu Hề Hề vừa nói vừa ăn bánh ú.

“Trước đó cũng nhờ có mấy con mèo này, nếu không phải bọn nó cảnh báo thì chúng ta đã không biết có sát thủ.”

Đám sát thủ đó có lẽ không ngờ bản thân hành tẩu giang hồ bao năm, giết người vô số, cuối cùng lại mất mạng vì mấy con mèo hoang.

Lạc Thanh Hàn “Ta đã dặn dò xuống dưới, từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ có người chuẩn bị thức ăn cho số mèo hoang đó.”

Hai người ăn uống xong liền đứng dậy bước ra ngoài.

Khi đi ngang qua hành lang thì phát hiện số mèo hoang đã bỏ đi, chiếc bát cũng trống rỗng.

Xe ngựa đến đón Thái tử đã dừng trước lối vào hoàng lăng.

Thái tử và Tiêu Hề Hề lên xe.

Triệu Hiền tự mình đánh xe, trước sau trái phải có Ngọc Lân vệ cưỡi ngựa hộ tống.

Xe ngựa từ từ ra khỏi hoàng lăng.

Trong xe ngột ngạt, Tiêu Hề Hề kéo rèm xe cho gió mát lùa vào.

Bên ngoài hoàng lăng là một cánh đồng rộng lớn, bên cạnh có rừng cây ăn trái, ở giữa rải rác một số nông trang.

Lúc này đang đầu hè, lúa mì trên đồng đã lớn, xanh tươi một mảnh nhìn rất thích mắt.

Tiêu Hề Hề nhận thấy có bóng người đang ẩn náu trong rừng cây ăn trái cách đó không xa.

Nàng nghĩ ngay đến bốn sát thủ bất ngờ đến thăm đêm hôm trước.

“Thái tử Điện hạ, bên ngoài hoàng lăng có rất nhiều người ẩn nấp.”

Lạc Thanh Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy nhướng mi, nhìn ra ngoài xe, điềm nhiên đáp “Ừm.”

Tiêu Hề Hề “Đám người này có tấn công chúng ta giữa đường không?”

Lạc Thanh Hàn “Chắc là không, qua vụ hành thích đêm hôm trước, bọn chúng  đã biết chỉ dựa vào mấy tên sát thủ thì không giết được ta, phái thêm mấy tên sát thủ tới cũng chỉ là nạp mạng cho chúng ta, lợi bất cập hại.”

Vụ ám sát đêm hôm trước thực chất là đang dò thám.

Nếu Thái tử không bị tổn hại, có nghĩa là Thái tử khó đối phó, những người khác cần thận trọng hơn khi đối phó với Thái tử.

Nếu Thái tử không may trúng chiêu, có nghĩa là thực lực của hắn cũng chỉ có vậy, đám sài lang hổ báo đang ẩn nấp sẽ vây lấy và xé xác hắn thành từng mảnh.

Kết quả dò thám cuối cùng đã rõ ràng.

Thái tử chẳng những không bị tổn hại mà còn giết hết sát thủ, khiến chuyện này lan đến trước mặt Hoàng đế và triều thần.

Thái tử đã dùng hành động thực tế chứng minh với tất cả mọi người.

Dù hắn gặp nạn thì vẫn là Thái tử của vương triều Đại Thịnh, thực lực không thể xem thường.

Những kẻ địch ẩn nấp trong tối đành phải tạm thời thu lại móng vuốt, không dám hành động liều lĩnh.

……

Hôm nay là tết Đoan Ngọ, vô số người tụ tập bên sông hộ thành.

Bọn họ không chỉ đến xem đua thuyền rồng mà còn chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng đế.

Để duy trì trật tự hiện trường, Tuần Phòng Ti, phủ Kinh Triệu và Cấm vệ quân đã huy động một lượng lớn đội ngũ, bên sông hộ thành không chỉ có nhiều quan binh trạm gác, trong đám đông cũng có quan binh tuần tra theo thời gian.

Ngoài người xem, bên sông còn có rất nhiều người bán hàng rong, bọn họ muốn kiếm bộn tiền trong lúc diễn ra cuộc đua thuyền rồng.

Xe ngựa dừng lại cạnh một quán trà.

Lạc Thanh Hàn không tiện dẫn Tiêu Hề Hề đến gặp Hoàng đế, xung quanh Hoàng đế có rất nhiều người biết Tiêu Hề Hề, dù nàng cải trang thì liếc mắt cũng sẽ nhận ra nàng.

Hắn chỉ đành đưa nàng đến quán trà trước, sau khi cuộc đua thuyền rồng kết thúc sẽ đến đón nàng.

Tuy cảm thấy khá tiếc khi không thể cùng Thái tử xem đua thuyền rồng, nhưng đua thuyền rồng năm nào cũng diễn ra, dù năm nay không thể cùng hắn xem thì vẫn còn năm sau và năm sau nữa.

Tiêu Hề Hề mỉm cười nói được.

Nàng nhảy xuống xe, bước vào quán trà dưới sự giám sát của Thái tử.

Nàng tìm một chỗ ngồi rồi vẫy tay chào Thái tử trong xe ngựa.

Lạc Thanh Hàn hạ rèm xe xuống.

Xe ngựa tiếp tục tiến về phía thành lâu.

Trong thành lâu, Hoàng đế, Thái hậu và chúng phi tần, hoàng tử, công chúa đều đã vào chỗ ngồi.

Vị trí này có lợi thế địa lý và có tầm nhìn cực rộng, có thể nhìn từ trên cao xuống sông hộ thành.

“Thái tử giá đáo!”

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thấy Thái tử sải bước vào.

Hôm nay, Thái tử mặc cẩm bào xanh nhạt, dáng người cao lớn, mắt mày lạnh lùng, khí chất cao quý bẩm sinh.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, hoàng tổ mẫu.”

Hắn quỳ xuống hành lễ lớn.

Từng động tác đều vô cùng chuẩn mực, như được đo bằng thước kẻ, không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào.

Những tư thế hành lễ này đều do Tần hoàng hậu dạy hắn.

Tuy nhiên, hôm nay Tần hoàng hậu lại không đến.

Bà nói với bên ngoài là mình không khỏe, không tiện ra ngoài.

Thật ra trong lòng mọi người đều biết, là Hoàng đế không muốn đưa Tần hoàng hậu theo.

Trước đây, Hoàng đế và Hoàng hậu còn miễn cưỡng duy trì vẻ bề ngoài.

Mà hiện giờ, cả vẻ bề ngoài mà Hoàng đế cũng lười thể hiện.

Ông sớm đã chán Tần hoàng hậu, thậm chí không muốn nhìn bà nữa.

Sau khi Lạc Thanh Hàn đứng dậy, âm thầm liếc nhìn vị trí bên cạnh Hoàng đế, trước kia ngồi bên cạnh Hoàng đế vốn là Thái hậu và Tần hoàng hậu, nhưng bây giờ, những người ngồi hai bên trái phải của Hoàng đế đã trở thành Thái hậu và Nhàn phi.

Dưới Nhàn phi là Huệ phi và Ninh phi.

Hiện giờ mọi chuyện hậu cung đều do ba phi tần này cùng nhau giải quyết.

Bọn họ cân bằng lẫn nhau, đồng thời thống nhất chống đối Hoàng hậu.

Mối quan hệ có thể nói là phức tạp.

Đầu tiên, Thái hậu quan tâm đến cuộc sống gần đây của Thái tử, sau đó hỏi về vụ ám sát đêm hôm trước.

Lạc Thanh Hàn kể lại câu chuyện ngắn gọn súc tích.

Thái hậu cau mày, lo lắng nói “Thủ vệ của hoàng lăng sao lại lỏng lẻo như vậy? Lại dám để một đám sát thủ mò tới chỗ của con, còn làm trán con bị thương, thủ vệ như vậy thì giữ lại có ích gì?”

Lạc Thanh Hàn “Nhi thần đã điều chỉnh thủ vệ trong hoàng lăng, sẽ không cho sát thủ cơ hội đến gần con nữa, còn vết thương trên trán … không phải do sát thủ gây ra.”

Hoàng đế vốn đang im lặng ngồi bên cạnh, nghe vậy có hơi khó chịu.

Ông đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói.

“Là trẫm đánh bị thương.”

Thái hậu càng nhíu mày chặt hơn, không đồng ý nói.

“Hai người là cha con ruột, dù có mâu thuẫn cũng nên ngồi xuống nói chuyện tử tế, cần gì đến mức ra tay đánh Thái tử? Nói thế nào thì Thái tử cũng là trữ quân một nước, người đánh đầu Thái tử bị thương, nếu người ngoài biết chuyện sẽ nghĩ sao về người?”

Hoàng đế bất đắc dĩ nói “Lúc đó trẫm nhất thời xúc động, sau đó trẫm cũng đã tự hối lỗi, dù Thái tử có lỗi, trẫm cũng không nên đánh Thái tử.”

Lạc Thanh Hàn kịp thời nói “Là lỗi của nhi thần, do nhi thần nói bậy mới làm phụ hoàng tức giận, lỡ tay đánh nhi thần bị thương, xin hoàng tổ mẫu đừng trách phụ hoàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play