Tiêu Hề Hề đặt bát đũa lên bàn, tức giận nói.

“Người đang mắng ta, ta không ăn nữa, ta bắt đầu giận rồi đó!”

Lạc Thanh Hàn nhìn dĩa bị nàng ăn sạch đến cặn cũng không còn trên bàn, mặt không biểu cảm hỏi.

“Nàng đã ăn xong rồi, còn giận cái gì?”

Tiêu Hề Hề đương nhiên nói “Là một người trưởng thành, loại chuyện tức giận không ăn gì này, ta ăn no mới làm.”

Lạc Thanh Hàn “.…..”

Tiêu Hề Hề đứng dậy bước ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn “Nàng đi đâu?”

Tiêu Hề Hề “Người đừng nói chuyện với ta, ta còn đang giận đấy!”

Lạc Thanh Hàn thở dài, đứng dậy đi theo ra ngoài.

Hắn thấy Tiêu Hề Hề đi nhà xí.

Lúc Tiêu Hề Hề từ nhà xí đi ra, thấy Thái tử đứng ở hành lang nhìn nàng.

Nàng hừ một tiếng, đi ngang qua hắn.

Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi theo nàng.

Hắn hỏi “Nàng định giận đến bao giờ?”

Tiêu Hề Hề “Phải xem tâm trạng của ta.”

Lạc Thanh Hàn “Ngày mai nàng còn muốn ăn gà không? Ta có thể bảo Triệu Hiền mua cho nàng.”

Tiêu Hề Hề quay đầu, vừa nuốt nước bọt vừa trừng mắt nhìn hắn.

“Ta cảnh cáo người, lúc ta đang giận thì đừng tùy tiện nói chuyện với ta, càng đừng nhắc đến đồ ngon, một khi nhắc đến đồ ngon, ta sẽ không kìm được mà ch.ảy nước bọt, như vậy sẽ làm ta mất hết mặt mũi.”

Lạc Thanh Hàn nhịn cười nói “Vậy ngày mai nàng còn muốn ăn gà không?”

Tiêu Hề Hề không chút do dự nói “Muốn ăn!”

Lạc Thanh Hàn giơ tay ra “Qua đây cho ta ôm, ngày mai chẳng những cho nàng gà, còn dẫn nàng đi ăn vịt.”

Tiêu Hề Hề cười lạnh “Người cho rằng ta là loại phụ nữ vì một miếng ăn mà vứt bỏ tôn nghiêm cho người ôm ấp sao?”

Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng.

Sau một lúc.

Tiêu Hề Hề đi tới ôm hắn.

Trước đồ ngon, đôi lúc cũng có thể vứt bỏ tôn nghiêm.

Lạc Thanh Hàn ôm nàng, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Tại sao hắn lại thích một bảo bối dễ thương như vậy?

Ở bên nàng càng lâu thì càng thích nàng.

Tiêu Hề Hề “Ôm cũng ôm rồi, không được nuốt lời.”

Lạc Thanh Hàn “Được.”

Ngọc Lân vệ mang thùng nước nóng đun sôi vào phòng đổ đầy bồn tắm.

Tắm xong, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề nằm trên giường.

Lạc Thanh Hàn ôm Tiêu Hề Hề hỏi “Nàng còn giận à?”

Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Hết giận rồi.”

Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, từ lúc nàng giận đến hiện tại chỉ mới một canh giờ, xem ra tốc độ hết giận của nàng cũng rất nhanh.

Ngày hôm sau.

Tiêu Hề Hề lần nữa ngủ nướng.

Nàng ôm chăn không chịu buông, r.ên rỉ nói.

“Ta có lòng muốn dậy sớm, nhưng chăn đệm lại không muốn.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Được thôi, nàng không chỉ ngủ nướng, lần nào cũng tìm lý do khác nhau để ngủ nướng.

Đây cũng là bản lĩnh của nàng.

Lạc Thanh Hàn không thèm giục nàng nữa, cầm một cái bánh bao đứng bên giường chậm rãi ăn.

Nghe thấy mùi bánh bao thơm, Tiêu Hề Hề tức thì tỉnh dậy.

Nàng nhanh chóng xuống giường tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, vui vẻ ăn bữa sáng.

Lạc Thanh Hàn đưa một phong thư cho Triệu Hiền.

“Ngươi tìm người đưa phong thư này tới quận Trần Lưu, giao cho Giang Viễn Sơn.”

Triệu Hiền hai tay nhận thư.

Lạc Thanh Hàn nói tiếp “Khi về mua thêm hai con gà, hai con vịt, nếu thấy đồ ngon khác thì mua một ít mang về.”

Triệu Hiền nhận lệnh rời đi.

Ăn sáng xong, Tiểu Hề Hề thấy bên ngoài trời nắng, nên dời ghế mỹ nhân đến bên cửa sổ.

Nàng nằm xuống ghế mỹ nhân, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người nàng, làm nàng thấy ấm áp dễ chịu.

Nàng không khỏi cảm thán.

“Nếu được chọn cuộc sống, ta thà sống đơn giản, một ly trà sữa, một túp lều tranh, một sào ruộng dưa, một mỏ vàng. Bình thường đơn giản, rất tốt.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Mãi đến chiều Triệu Hiền mới về.

Triệu Hiền tay trái cầm gà, tay phải cầm vịt, còn đeo một giỏ tre lớn trên lưng.

Giỏ tre đựng đầy trái cây và rau quả tươi.

Triệu Hiền nói “Thư đã được gửi đi, hôm nay trong thành không có chuyện gì lớn, chỉ có một chuyện, Anh vương chính thức đưa sính lễ đến phủ Định Viễn Hầu.”

Sính lễ do Huệ phi chuẩn bị, tuy bà không mấy hài lòng với Bộ Sanh Yên, nhưng thánh chỉ đã ban, không thể thay đổi, vì muốn con trai nhà mình có thể diện, bà làm mẹ cũng phải chống lưng.

Đội ngũ đưa sính lễ rất hoành tráng, sính lễ đưa vào phủ Định Viễn Hầu như nước chảy, khiến người xem không khỏi ghen tị.

Bộ Sanh Yên là nữ tử đợi gả, hôm nay không thể lộ mặt.

Nàng bị nhốt trong phòng, không thể đi đâu được.

Định Viễn Hầu đích thân tiếp đón Anh vương Lạc Dạ Thần đến đưa sính lễ.

Từ bữa ăn ở Lưu Quang Các ngày đó, hai người chưa từng gặp lại.

Hôm nay gặp nhau, tâm trạng cả hai đều thay đổi.

Hai người đều không giỏi ăn nói, sau khi chào hỏi vài câu thì không còn gì để nói.

Không khí lâm vào ngượng ngùng khó xử.

Định Viễn Hầu xua tay ra hiệu cho người hầu trong phòng lui xuống.

Đợi mọi người đi hết rồi ông mới nói.

“Ta đã nghe nói chuyện của Thái tử, ta có thể đoán được người đang nghĩ gì. Nếu là trước đây, ta sẽ không quan tâm chuyện này. Nhưng bây giờ người là con rể tương lai của ta, vì hạnh phúc tương lai của con gái, ta phải nhắc nhở người. Đừng bốc đồng, chờ xem đã.”

Khi biết Thái tử chọc giận Hoàng đế rồi bị giam vào hoàng lăng, trong lòng Lạc Dạ Thần cũng có vài ý nghĩ, nhưng sau khi cùng Thái tử trải qua nhiều chuyện, y cảm thấy Thái tử sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy.

Lúc này nghe nhạc phụ tương lai nhắc nhở, Lạc Dạ Thần rầu rĩ đáp.

“Ta biết.”

Định Viễn Hầu thấy y không gấp gáp làm liều, trong lòng thấy yên tâm.

Trước đây ông từng nghe nói Anh vương tính tình nóng nảy bướng bỉnh, dễ bị lợi dụng.

Bây giờ xem ra, tuy Anh vương không cơ trí bằng Thái tử nhưng cũng không phải là không có đầu óc.

Định Viễn Hầu “Khâm Thiên Giám đã chọn ngày lành, là mồng Tám tháng sau, vương gia thấy thế nào?”

Huệ phi đã nói cho Lạc Dạ Thần biết chuyện này.

Y không có ý kiến gì.

Ban đầu y phản đối hôn sự này, nhưng sau khi nói chuyện với Định Viễn Hầu, sự phản kháng của y đã giảm bớt phần nào.

Bây giờ y không thích Bộ Sanh Yên, ít nhất cũng không ghét như lúc trước.

Trong Tĩnh Tâm Uyển, hoàng lăng.

Tiêu Hề Hề ăn quả dưa do Triệu Hiền mang về, hỏi “Anh vương và Bộ cô nương thành thân rồi?”

Lạc Thanh Hàn “Vẫn chưa, chỉ mới đưa sính lễ, chính thức thành thân còn phải đợi đến tháng sau.”

Tiêu Hề Hề hả hê “Thật muốn xem bọn họ sau khi thành thân sẽ sống thế nào? Nhất định sẽ gà bay chó nhảy.”

Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi “Trước khi quyết định tham gia tuyển tú, nàng có từng nghĩ đến sau này sẽ gả cho người như thế nào không?”

Tiêu Hề Hề “Không có.”

Ngày nào nàng cũng chỉ lo ăn uống, sao có thời gian suy nghĩ những chuyện này?

Lạc Thanh Hàn lại hỏi “Vậy nàng thích kiểu người nào?”

Tiêu Hề Hề chợt nhớ đến một cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc, ra vẻ trầm lắng nói.

“Ta thích người khi cười sẽ tỏa sáng.”

Lạc Thanh Hàn ngẩn ra “Nàng thích Phật tổ Như Lai à?”

Tiêu Hề Hề “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play