Nói thật, Tiêu Hề Hề không muốn ra ngoài.

Nhưng Thái hậu đã phái nữ quan đến mời, nếu nàng không đi thì là không nể mặt Thái hậu.

Thái hậu khác với Hoàng hậu, bà là bà nội của Thái tử, là người phụ nữ có địa vị cao nhất trong hậu cung, cả Hoàng đế cũng phải kính trọng bà.

Tiêu Hề Hề không đắc tội nổi.

Nàng do dự một hồi rồi nói “Xin đợi một chút, ta đi thay y phục.”

Vì sắp gặp trưởng bối nên phải ăn mặc trang trọng một chút.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm ra ngoài.

Nàng mở tủ lấy túi vải màu xanh.

Nàng lục lọi trong túi, cuối cùng tìm thấy một lọ thuốc nhỏ và một con dao găm tinh xảo.

Tuy Thái hậu khá thân thiện với Thái tử, hẳn sẽ không tấn công bất ngờ, nhưng nàng vẫn phải mang theo dao phòng thân, đề phòng chuyện không may.

Nàng mở lọ thuốc, đổ một viên đan Khí Hư ra tay, ném vào miệng rồi nuốt xuống.

Mặc kệ Thái hậu tìm nàng vì chuyện gì, nàng cũng đã quyết định giả bệnh rồi trốn đi.

Nàng nhét lọ thuốc vào túi, đóng cửa tủ rồi quay người bước ra ngoài.

Nữ quan đã chờ ở bên ngoài khá lâu.

Tiêu Hề Hề lên kiệu, dặn dò Thanh Tùng.

“Lát nữa Thái tử tới, ngươi giúp ta nói với Thái tử, ta đến cung Trường Lạc một chút, sẽ về nhanh thôi, bảo ngài ấy đừng lo lắng.”

“Vâng.”

Thanh Tùng đứng đó, nhìn chiếc kiệu dần đi xa.

Lần này Bảo Cầm đi cùng Tiêu Hề Hề.

Chiếc kiệu dừng ở cổng cung Trường Lạc.

Bảo Cầm đỡ Tiêu trắc phi xuống kiệu, nữ quan dẫn đường đưa bọn họ vào trong.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề tới cung Trường Lạc.

Nàng không có tâm trạng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đầu óc nàng đang bận nghĩ lý do tại sao Thái hậu lại gọi nàng.

Trong sảnh hoa, Thái hậu đang tỉa cành lá của một chậu lan.

Tạ Sơ Tuyết đứng gần đó nói chuyện với Thái hậu.

Thấy Tiêu trắc phi tới, Thái hậu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu trắc phi, đánh giá nàng từ đầu đến chân.

Tiêu Hề Hề bước tới hành lễ “Thần thiếp bái kiến Thái hậu nương nương.”

Thái hậu cười nói “Hóa ra con chính là Tiêu trắc phi, đúng là một đứa trẻ đáng yêu, chẳng trách Thái tử lại thương con như vậy, thậm chí nó còn cố ý đến cầu xin ai gia phong con làm trắc phi.”

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng “Thái hậu đừng chọc con nữa.”

Tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên vẻ ngượng ngùng, trông rất đáng yêu.

Thái hậu trò chuyện cùng nàng, nói những chuyện vặt vãnh hàng ngày, giống như một trưởng bối quan tâm con cháu, thái độ cũng rất tốt.

Sau đó họ đi thăm vườn.

Vì Thái hậu thích chăm sóc hoa cỏ nên trong cung Trường Lạc trồng rất nhiều hoa cỏ, trong đó có rất nhiều loại quý hiếm Tiêu Hề Hề chưa từng thấy qua.

Tiêu Hề Hề thậm chí còn thấy hướng dương mà nàng tặng cho Thái hậu.

Trong số các loài hoa và thực vật kỳ lạ, hướng dương đó nổi bật nhất, đặc biệt là cách nó hướng về phía mặt trời, thoạt nhìn rất khác biệt với số hoa sặc sỡ xung quanh.

Điều khiến Tiêu Hề Hề ngạc nhiên hơn là Thái hậu lại rất thích hướng dương này.

Thái hậu cảm thán nói “Tổ mẫu của ai gia rất thích hướng dương, bà nghĩ hướng dương có màu vàng mang lại một cảm giác sống động, lúc ai gia thấy hướng dương này, không khỏi nghĩ đến bà.”

Tiêu Hề Hề và Tạ Sơ Tuyết nhanh chóng an ủi.

Dù sao Thái hậu đã già, sức lực có hạn, đi dạo một lúc đã thấy mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.

Tiêu Hề Hề vốn tưởng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, có thể về rồi, không ngờ lại nghe Thái hậu đột nhiên nói.

“Thật ra, ai gia gọi con đến đây là vì có chuyện muốn nhờ con giúp đỡ,”

Tiêu Hề Hề vội nói “Người cứ việc sai bảo.”

Thái hậu chậm rãi nói “Ai gia định lập một nơi từ thiện để giúp đỡ dân chúng nghèo khổ trong thành, nhưng ai gia đã già, không còn sức lực làm những chuyện này, vừa hay Sơ Tuyết cũng quan tâm nên ai gia muốn giao chuyện này cho con bé. Sơ Tuyết rất thông minh, cũng có năng lực, nhưng dù gì con bé cũng là cô nương chưa xuất giá, có vài chuyện không tiện đi làm. Con bé cũng mới đến Thịnh Kinh, không quen thuộc nơi này, cho nên ai gia muốn tìm người giúp đỡ con bé.”

Trong lòng Tiêu Hề Hề có dự cảm không tốt.

Thái hậu mỉm cười nhìn Tạ Sơ Tuyết.

Tạ Sơ Tuyết khẽ cười, chủ động bước tới, nhiệt tình nắm tay Tiêu Hề Hề.

“Muội không quen thuộc nơi này, cả một người bạn cũng không có, muội chỉ quen biết với tỷ, muội biết tỷ là người tốt, hẳn sẽ rất vui khi làm những chuyện có thể giúp ích cho người khác, đúng không?”

Tiêu Hề Hề bội phục Tạ Sơ Tuyết, không hổ là người phụ nữ có thể bắt cá nhiều tay, EQ này, cao thật!

Chẳng trách lúc đó Lạc Dạ Thần lại bị nàng xoay như dế.

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ nói “Lập nơi từ thiện là chuyện tốt, đương nhiên thần thiếp cũng muốn giúp đỡ, tiếc là mấy ngày trước thần thiếp không cẩn thận ngã xuống nước rồi sinh bệnh, đến giờ vẫn chưa khỏi, thần thiếp dù muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.”

Vì trước đó nàng rơi xuống nước nên đặc biệt mời thái y đến khám.

Chuyện này là thật, rất dễ điều tra, nên nàng không sợ Thái hậu điều tra.

Tạ Sơ Tuyết quan tâm nói “Thì ra tỷ bị bệnh, đáng lẽ muội phải đi thăm tỷ, bây giờ tỷ đã đỡ hơn chưa?”

Tiêu Hề Hề “Đã đỡ hơn trước rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn tức ngực khó thở, thái y nói ta cần nghỉ ngơi một thời gian mới khỏi.”

Vừa lúc đan Khí Hư phát huy tác dụng.

Nàng ôm ngực khẽ cau mày, sắc mặt dần tái nhợt.

Trông dáng vẻ rõ ràng rất khó chịu.

Thấy vậy, Thái hậu hoàn toàn tin lời nàng nói.

Xem ra nàng bị bệnh thật, không phải cố ý tìm cớ.

Thái hậu sai người dìu nàng ngồi xuống.

Nét mặt Tạ Sơ Tuyết đầy lo lắng “Sắc mặt của tỷ kém quá, nhất định là bệnh nặng, hay là mời thái y đến khám?”

Tiêu Hề Hề xua tay “Không cần phiền phức như vậy, trước đó ta đã gọi thái y đến khám rồi, khám nữa cũng chẳng có tác dụng gì.”

Thái hậu thở dài “Sớm biết con bệnh thì ai gia đã không gọi con đến, lần này gây phiền phức cho con rồi.”

“Thái hậu nương nương đừng nói vậy, được Thái hậu gọi tới là vinh hạnh của thần thiếp, tiếc là thân thể này quá kém, phụ lòng tốt của Thái hậu.”

Nàng vừa nói vừa cố tình ấn ngực để tỏ vẻ mình rất khó chịu.

Nàng học chiêu này của Bạch trắc phi.

Nói đến chuyện làm sao thể hiện bệnh tật của mình, Bạch trắc phi chắc chắn là ví dụ điển hình!

Thái hậu an ủi nàng vài câu rồi phái người đưa nàng về.

Tạ Sơ Tuyết chủ động nói “Vừa hay con rảnh, để con đưa Tiêu trắc phi về, trên đường đi còn có thể trò chuyện.”

Thái hậu mỉm cười đồng ý “Vậy thì tốt, có con đi cùng, ai gia cũng yên tâm hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play