Tiêu Hề Hề thường ngủ đến mặt trời đứng bóng mới dậy, nhưng hôm nay trời còn chưa sáng nàng đã dậy rồi.
Lạc Thanh Hàn vừa mới thức, đang thay y phục, thấy nàng bò xuống giường liền hỏi “Nàng đói rồi? Hay muốn đi nhà xí?”
Tiêu Hề Hề ngơ ngác nhìn hắn.
“Ta gặp ác mộng.”
Lạc Thanh Hàn trấn an “Giấc mơ thường trái ngược.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không đâu, ta không thường gặp ác mộng, một khi gặp ác mộng, rất có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi.
Nếu là người khác nói, Lạc Thanh Hàn sẽ không để tâm, nhưng Tiêu Hề Hề thì khác.
Nếu nàng nói sắp có chuyện không hay xảy ra thì thật sự sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Lạc Thanh Hàn cho mọi người lui xuống.
Hắn bước đến bên giường ngồi xuống, nghiêm túc hỏi.
“Là ác mộng gì?”
Tiêu Hề Hề cố nhớ lại, nhưng chỉ có thể nhớ lại một hình ảnh méo mó.
Nàng không thể nhớ nội dung giấc mơ.
Hình ảnh duy nhất mà nàng nhớ là dáng vẻ Thái tử đau khổ rơi lệ.
Nàng từng thấy rất nhiều dáng vẻ của Thái tử, nhưng nàng chưa từng thấy dáng vẻ đau khổ rơi lệ của hắn.
Nhưng vừa nãy nàng lại nhìn thấy trong mơ.
Rốt cuộc là tình cảnh tồi tệ đến mức nào lại có thể khiến Thái tử luôn giỏi nhẫn nhịn phải rơi lệ?
Tiêu Hề Hề thấy rất khó chịu, làm tâm trạng cũng chán chường.
Nàng cúi đầu siết tay áo mình, nhỏ giọng nói “Ta không nhớ, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ không tốt.”
Lạc Thanh Hàn nhận ra tâm trạng của nàng không tốt, bèn giơ tay xoa đầu nàng.
“Đừng lo lắng, chỉ cần nàng an tâm ở trong điện Thanh Ca, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng có thể phái người đến báo cho ta. Sau khi hạ triều, ta sẽ quay lại điện Thanh Ca, hôm nay ta sẽ ở cạnh nàng, không đi đâu hết.”
Tiêu Hề Hề không nói gì, vẫn trùng trùng tâm sự.
Lạc Thanh Hàn quen nhìn nàng không lo không nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ không vui của nàng, không tránh khỏi đau lòng.
“Hay là ta phái người đi xin nghỉ phép với phụ hoàng? Nói là hôm nay ta không khỏe, cần ở Đông cung dưỡng bệnh, dù gì cũng chỉ là buổi triều nhỏ, không đi một lần cũng không ảnh hưởng gì.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không cần.”
Nếu nàng linh cảm được có chuyện không hay xảy ra, thì chắc chắn sẽ xảy ra.
Dù hôm nay Thái tử không ra ngoài thì vẫn còn ngày mai, ngày kia …
Hắn không thể vì muốn tránh nạn mà suốt đời không ra ngoài được?
Cứ tránh né thế này cũng không có ích gì.
Muốn giải quyết mối nguy thì phải tìm ra nguyên nhân ngọn nguồn, rồi giải quyết tận gốc.
Lạc Thanh Hàn lo lắng nhìn nàng.
“Ta không yên tâm về nàng, lỡ nàng gặp nguy hiểm thì sao?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không phải, người gặp nguy hiểm không phải ta, mà là người.”
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn thấy nhẹ nhõm.
Vốn hắn tưởng sẽ có chuyện không hay xảy ra với Tiêu Hề Hề nên vô cùng lo lắng.
Nếu là bản thân hắn thì không vấn đề gì.
Hắn không còn là Thái tử đáng thương yếu thế trước kia, hắn hiện giờ đã trưởng thành, có khả năng tự bảo vệ mình.
Ngay cả khi hắn gặp rắc rối cũng có thể giải quyết, không phải chuyện gì lớn.
Lạc Thanh Hàn an ủi nói “Không cần lo, ta có thể tự bảo vệ mình.”
Thường công công đứng ngoài cửa nhắc nhở “Đã đến giờ rồi, Điện hạ, chúng ta nên đi thôi.”
Lạc Thanh Hàn đứng dậy, cúi người hôn lên trán Tiêu Hề Hề.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về.”
Tiêu Hề Hề ngồi trên giường nhìn hắn đi ra ngoài.
Khi hắn bước tới cửa phòng, nàng chợt gọi lớn.
“Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay lại nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa dịu dàng mà chính hắn cũng nhận thấy.