Trong cơn mơ hồ, Tiêu Hề Hề cảm thấy như mình đã quay về hiện đại.
Quay lại thời điểm đó.
Từ nhỏ cô có một khả năng đặc biệt, có thể nhìn thấy vận may của người khác.
Dù may mắn hay xui xẻo, chỉ cần nhìn thoáng là biết.
Khi còn nhỏ, cô từng kể với bố mẹ chuyện này nhưng họ hoàn toàn không tin.
Cô cũng nói với bạn bè và giáo viên, mọi người đều nghĩ cô đang nói dối, các bạn cùng lớp còn cố ý đặt cho cô biệt danh ‘vua nói dóc’.
Vì muốn chứng minh mình không nói dối, cô nói chẳng bao lâu nữa trong nhà giáo viên sẽ có người chết.
Kết quả ngày hôm sau, một nhà ba người chị gái của giáo viên gặp tai nạn qua đời khi đang đi du lịch.
Dự đoán của Tiêu Hề Hề được xác nhận.
Nhưng thay vì được bạn bè và giáo viên tha thứ, cô lại bị gán cho cái mác quái vật.
Cô trở thành quái vật trong mắt mọi người, mọi người đều tránh xa cô vì sợ bị cô “nguyền rủa”.
Bố mẹ cô cũng cho rằng cô bị quỷ ám nên đưa cô đến gặp một đạo sĩ già có năng lực, mời cao nhân giúp cô trở lại bình thường.
Họ không mong con gái mình sẽ trở thành bậc thầy tiên tri, họ chỉ mong con gái có thể làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình yên.
Đạo sĩ già thấy Tiêu Hề Hề có thiên nhãn, có thể nhìn trộm vận may của người khác, đây là năng lực độc nhất vô nhị của cô, nhưng cũng là lá bùa đòi mạng của cô.
Đạo sĩ già nhìn Tiêu Hề Hề bằng ánh mắt thương xót, thở dài nói.
“Đứa trẻ này có số mệnh đặc thù, nhiều nhất chỉ có thể sống đến mười chín tuổi, đây là số mệnh, không thể thay đổi.”
Bố mẹ không muốn tin sự thật này nên đưa Tiêu Hề Hề đi gặp các cao nhân khác, tuy nhiên, tất cả cao nhân có năng lực đều đưa ra kết luận giống nhau —
Họ đều cảm thấy Tiêu Hề Hề sống không quá mười chín tuổi.
Đây là kiếp nạn của cô, cũng là cái giá mà cô phải trả.
Bố mẹ cô không thể chấp nhận, không phải Tiêu Hề Hề muốn có thiên nhãn, vậy tại sao cô phải gánh chịu cái giá này?!
Họ đưa Tiêu Hề Hề đi khắp nơi để cầu thần bái Phật, cố gắng thay đổi số mệnh của Tiêu Hề Hề, vì chuyện này mà họ gần như tán gia bại sản.
Cuối cùng, họ gặp phải tai nạn ô tô trên đường đến một ngôi chùa nào đó.
Người bố ngồi ở ghế lái bị thương nặng, tử vong tại chỗ.
Người mẹ đầy máu, thoi thóp khó khăn vươn tay, dùng hết sức đẩy con gái ra khỏi xe.
Mẹ cô vừa khóc vừa nói với cô “Mẹ yêu con, mẹ mãi mãi yêu con …”
Cảnh sát giao thông có mặt kịp thời tại hiện trường, đưa người đến bệnh viện cấp cứu.
Người mẹ chết trên bàn mổ, mọi nỗ lực cứu chữa đều thất bại.
Tiêu Hề Hề trở thành người sống sót duy nhất sau vụ tai nạn.
Tài sản trong nhà đã cạn kiệt sau những chuyến tìm kiếm cao nhân, người thân không muốn nhận gánh nặng như cô.
Cô không còn nơi để đi, sau đó cô được gửi đến trại trẻ mồ côi, trở thành một đứa trẻ mồ côi đáng thương.
Điều kiện ở trại trẻ mồ côi rất nghèo nàn, các em luôn thiếu thốn cơm ăn áo mặc.
Tiêu Hề Hề thường xuyên chịu đói, đôi khi cách vài ngày mới được ăn một bữa đầy đủ.
Thời điểm đó, món ngon nhất mà cô từng ăn là một gói mì ăn liền giá hai tệ.
Đó là món quà được viện trưởng trại trẻ mồ côi tặng cô nhân ngày sinh nhật.
Cô ăn mì gói và thầm ước, ước lớn lên có thể ăn mì gói mỗi ngày.
Trại trẻ mồ côi không thể hỗ trợ cô hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, may là cô có thành tích học tập tốt, được nhận vào một trường trung học cơ sở trọng điểm có điểm cao nhất trong thành phố, trường còn miễn cho cô toàn bộ học phí và lệ phí trong năm học đầu tiên.
Sau đó, cô bắt đầu cuộc sống học tập xuất sắc giành được học bổng.
Trở thành học sinh giỏi không hề dễ dàng.
Để duy trì thành tích học tập, cô phải học tập chăm chỉ hơn những người khác.
Ngoài việc học, cô còn phải tận dụng những ngày nghỉ để làm thêm, trang trải chi phí sinh hoạt.
Hàng ngày ngoài việc học, cô còn đi làm thêm, thỉnh thoảng cô gặp phải những học sinh ở trường coi thường sự nghèo khó của cô, đồng thời cô cũng gặp phải một số ông chủ hoặc khách hàng không nói lý.
Cuộc sống của cô vô cùng khó khăn.
Nhưng dù vậy, cô vẫn nghiến răng chịu đựng.
Cô không sử dụng khả năng đặc biệt của mình bói vận mệnh cho người khác để kiếm tiền.
Bởi mong muốn lớn nhất của bố mẹ là muốn cô được sống bình yên như người bình thường.
Cô muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng của bố mẹ, muốn trở thành một người bình thường.
Cô chịu đựng ba năm trung học vô cùng khó khăn, cuối cùng cô vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học chọi với biết bao thí sinh vào được trường đại học hàng đầu cả nước với số điểm cao nhất cấp tỉnh.
Cuộc sống đại học vẫn rất bận rộn, ít nhất nó cũng thư thả hơn so với thời trung học.
Ít nhất cô cũng là người lớn, có thể công khai làm bán thời gian kiếm tiền, không cần bị người khác coi là lao động trẻ em bất hợp pháp.
Khi cuộc sống của cô đang dần ổn định, có thể mua được mì ăn liền mỗi ngày thì sinh nhật thứ mười chín của cô đã đến.
Cô dùng số tiền tiết kiệm mua cho mình một chiếc bánh nhỏ có hình quả anh đào đỏ tươi bên trên.
Cô đang vui vẻ cầm bánh trên tay đi về thì đột nhiên có một tên tâm thần hung hãn xuất hiện trên đường.
Giữa tiếng la hét, tên tâm thần đâm xuyên tim Tiêu Hề Hề!
Tiêu Hề Hề ngã xuống vũng máu, nhìn chiếc bánh nhuộm đỏ, quả anh đào lăn xuống đất, bị người đi đường hoảng loạn giẫm đạp.
Cô ngoài không cam lòng còn thấy đáng tiếc.
Đây là lần đầu tiên cô mua cho mình một chiếc bánh sinh nhật từ sau khi bố mẹ qua đời.
Kết quả chưa ăn được sinh nhật, chiếc bánh cũng bị hỏng.
Cuộc đời cô kết thúc ở tuổi mười chín.
Đạo sĩ già nói đúng.
Cô chỉ có thể sống đến mười chín tuổi.
Đây là số mệnh không thể thay đổi.
Dù bố mẹ có hy sinh mạng sống vì cô, dù cô cố hết sức để sống.
Cô vẫn không thể thay đổi được số mệnh của mình.
Sau khi chết thì xuyên không.
Linh hồn của cô xuyên về cổ đại.
Cô tưởng đây sẽ là một cuộc sống mới, nhưng sư phụ nói với cô —
“Con trời sinh có thiên nhãn, có thể nhìn thấy vận may của người khác, nhưng người có thiên nhãn không sống thọ, đây là cái giá con phải trả.”
“Con chỉ có thể sống đến mười chín tuổi, đây là số mệnh, không thể thay đổi.”
Cùng một giọng điệu.
Cùng một ánh mắt.
Thương xót, thương hại, đồng cảm.
Tiêu Hề Hề từ chối cảm xúc này.
Cô không cần bất kỳ thương hại hay đồng cảm nào.
Vì tuổi thọ đã được xác định, nếu chăm chỉ làm việc không đổi được tư cách sống.
Vậy tại sao cô lại phải cố gắng tiến bộ?
Thà làm một con cá muối, mỗi ngày ăn uống, làm điều mình muốn, tận hưởng niềm vui được sống.
Sống được một ngày thì tính một ngày.
Nếu thật sự không sống được nữa thì nằm im chờ chết.
Nghĩ tới đây, Tiêu Hề Hề từ bỏ nỗ lực cuối cùng, mặc cho ý thức của mình chìm vào vực sâu.
Nước lạnh chảy qua miệng và mũi.
Cô cảm thấy rất lạnh.
Cơ thể ngày càng nặng.
Các giác quan ngày càng mơ hồ.
Trong lúc mơ màng, cô dường như nghe thấy ai đó đang gọi mình.
“Hề Hề!”
“Hề Hề, nàng dậy đi!”
Cô cảm thấy có người vỗ mạnh hai cái vào lưng.
Hai cái tát đó mạnh đến nỗi nội tạng của cô gần như bay ra ngoài.
Cô tỉnh dậy vì đau.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thái tử.
Má.
Ra tay ác thật, giết cả vợ mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT