Lạc Thanh Hàn khẽ cau mày, nàng cũng đã đi khá lâu rồi, sao còn chưa quay lại? Lẽ nào xảy ra chuyện thật?
Hắn liếc nhìn tách trà bên tay, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“Ngươi phái người đi tìm Tiêu trắc phi.”
Thường công công đáp “Vâng.”
Người trên sân khấu đang hát —
“Con ta dò thám quân tình vẫn chưa có tin tức, ta một mình trầm ngâm trong họa đường.”
Giọng hát du dương đầy lo lắng.
Thường công công vừa quay người đi, Lạc Thanh Hàn đột nhiên gọi lại.
“Bỏ đi, ta tự đi tìm.”
Thường công công lộ vẻ kinh ngạc, muốn nói không cần thiết, nhưng khi nhìn nét mặt bất an của Thái tử, lại nuốt lời nói xuống.
Lạc Thanh Hàn vừa bước tới cửa, một nữ quan vừa đi tới.
Nữ quan hành lễ với Thái tử, mỉm cười nói.
“Khởi bẩm Thái tử Điện hạ, Thái hậu nương nương mời ngài qua đó một chuyến.”
Lạc Thanh Hàn “Hoàng tổ mẫu có chuyện gì cần dặn dò sao?”
Thái độ của nữ quan đối với hắn khá ôn hòa “Thái hậu nương nương và Hoàng thượng đang ôn chuyện xưa, khá cảm động nên mời ngài đến trò chuyện.”
Đây là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ với Thái hậu.
Không cần phí sức vẫn có thiện cảm của Thái hậu, đây là chuyện tốt một vốn bốn lời.
Nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn lo lắng cho an nguy của Tiêu Hề Hề, thật sự không có tâm trạng trò chuyện với Thái hậu.
Vừa lúc Anh vương Lạc Dạ Thần ở phòng bên cạnh bước ra, xem dáng vẻ của y hình như muốn ra ngoài hít thở không khí.
Lạc Dạ Thần sự không có hứng thú với chuyện nghe kịch, nghe tiếng í a trên sân khấu làm y chỉ thấy buồn ngủ, y kiên nhẫn ngồi đến bây giờ đã là giới hạn.
Y quả thật không chịu được nữa, định ra ngoài hít thở không khí.
Không ngờ vừa ra ngoài đã gặp Thái tử.
Lạc Dạ Thần theo bản năng muốn lùi lại.
Người mà y không muốn gặp nhất bây giờ chính là Thái tử!
Lạc Thanh Hàn gọi y lại “Sao huynh lại chạy?”
Lạc Dạ Thần lập tức dừng lại, gân cổ phản bác “Mắt nào của ngươi thấy ta chạy?”
Lạc Thanh Hàn lười vạch trần tính cứng miệng của y, nói vội “Hoàng tổ mẫu muốn ta đến trò chuyện với người, nhưng ta đang có chuyện rất quan trọng cần làm, phải rời đi một lát, phiền huynh giúp ta trò chuyện với Hoàng tổ mẫu.”
Lạc Dạ Thần theo bản năng muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói gì thì y chợt nhận ra, khó tin hỏi lại.
“Ngươi muốn ta thay ngươi trò chuyện với Hoàng tổ mẫu?”
Đây là việc tốt có thể nhận được thiện cảm từ Thái hậu, sao Thái tử lại giao cho y việc tốt như vậy?
Có phải Thái tử đang có ý đồ xấu gì không?
Lạc Thanh Hàn “Huynh đi nhanh đi, ta còn có việc phải làm, đi trước một bước.”
Nói xong, không cho Anh vương và nữ quan có cơ hội lên tiếng, đã vội vàng đi xa.
Mãi đến khi bóng lưng Thái tử biến mất ở cuối lối, Lạc Dạ Thần mới tin Thái tử thật sự đã giao cho y việc tốt, còn không đòi hỏi lợi ích gì.
Từ khi nào Thái tử lại tốt với y như vậy?
Lạc Dạ Thần vô cùng kinh ngạc, đồng thời có hơi cảm động.
Tuy Thái tử luôn thích dùng quá khứ đen tối của y uy hiếp, nhưng vào thời điểm quan trọng, Thái tử sẽ luôn giúp y.
Y không khỏi cảm động trước tình huynh đệ này.
Nữ quan lúc này rơi vào thế khó.
Thái hậu muốn gặp Thái tử, kết quả Thái tử bỏ chạy, trước khi đi còn đẩy cho Anh vương.
Không biết Thái hậu có tức giận chuyện này không?
Nữ quan thở dài, đành thôi, đi một bước tính một bước vậy, dù sao nàng là nữ quan, chỉ cần trung thực bẩm báo là được, những chuyện khác không cần quan tâm.
Nàng hành lễ với Anh vương.
“Mời vương gia đi theo thần.”
Khi Lạc Dạ Thần gặp Thái hậu, nhận ra Thái hậu cũng gọi Tây Lăng vương đến.
Lúc này, Tây Lăng vương đang trò chuyện với Thái hậu, Hoàng đế ngồi bên cạnh thỉnh thoảng ngồi cũng nói vài câu.
Bọn họ khá ngạc nhiên khi thấy Anh vương đến.
Nữ quan chủ động giải thích mọi chuyện.
Hoàng đế nghe xong rất bất mãn “Thái tử sao vậy? Hôm nay là sinh thần của Thái hậu, nó lại không đến trò chuyện với Thái hậu, còn chạy ra ngoài, lẽ nào trong mắt nó không có trưởng bối hiếu đạo sao?!”
Thái hậu không hề tức giận mà vẫn mỉm cười.
“Hoàng thượng không cần tức giận, Thái tử trước giờ rất hiếu thảo, lúc này không đến nhất định có chuyện quan trọng làm chậm trễ. Hơn nữa, tuy Thái tử không đến nhưng đã nhờ Anh vương, thấy quan hệ của hai huynh đệ tốt như vậy, trong lòng ai gia cũng cảm thấy dễ chịu.”
Thấy Thái hậu nói vậy, Hoàng đế cũng không tiện nổi giận thêm nữa.
Anh vương nhân cơ hội này bước tới hành lễ với Thái hậu và Hoàng đế.
Thái hậu mỉm cười gọi Anh vương đến trò chuyện.
“Con chuẩn bị sính lễ đến đâu rồi? Khi nào thì thành thân? Ta thấy con không còn nhỏ nữa, mau chóng tổ chức hôn lễ, cố gắng sớm ngày cho ai gia bồng cháu.”
Lạc Dạ Thần không ngờ Hoàng tổ mẫu vừa mở miệng là thúc giục kết hôn sinh con, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, không biết đối phó làm sao, chỉ có thể cười khổ.
“Con sẽ cố gắng.”
……
Lạc Thanh Hàn trước tiên sai người tìm kiếm chung quanh Sướng Thính Các, nhưng không tìm được tung tích của Tiêu trắc phi.
Chuyện này khiến lo lắng của Lạc Thanh Hàn tăng lên gấp bội.
Hắn nhớ lại bốn chữ trên nắp trà.
Sông Ngự cứu Hề.
Chẳng lẽ Tiêu Hề Hề thật sự ở sông Ngự sao?
Sông Ngự rất dài, chảy qua toàn bộ hoàng cung.
Nếu phải tìm từng chỗ không biết sẽ mất bao lâu để tìm thấy.
Lạc Thanh Hàn chỉ đành xuất phát từ vị trí sông Ngự gần Sướng Thính Các nhất.
Sông rất sâu, đứng ở mép sông không thấy được chuyện gì đang xảy ra, phải xuống sông mới tìm được.
Triệu Hiền đích thân dẫn Ngọc Lân vệ nhảy xuống sông Ngự.
Bọn họ chia quân thành hai tốp, một tốp đi ngược lên thượng du tìm kiếm, một tốp đi xuống hạ du.
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn u ám đứng bên bờ sông, nhìn chằm chằm mặt sông rộng lớn trước mặt.
Bảo Cầm cũng theo sau.
Nàng chỉ biết Tiêu trắc phi mất tích, cũng không biết tại sao Thái tử lại dẫn người đến sông Ngự tìm kiếm.
Nàng muốn hỏi nhưng không dám, trong lòng vô cùng lo lắng, sợ Tiêu trắc phi sẽ xảy ra chuyện.
……
Chiếc rương đầy nước lạnh tràn vào.
Tiêu Hề Hề nín thở, dùng toàn bộ nội lực mạnh mẽ mở chiếc rương ra.
Rương sắt bao bọc bên ngoài rất dày.
Dù có cố thế nào, nàng cũng chỉ để lại dấu tay trên rương sắt, không thể phá vỡ được.
Không mở được rương sắt, nàng bị mắc kẹt bên trong.
Thời gian nín thở càng lâu, não của Tiêu Hề Hề dần rơi vào trạng thái thiếu oxy, sức lực trong tay nàng ngày càng yếu đi, ý thức cũng ngày càng mơ hồ.
Nàng không chịu được nữa, mở miệng cố thở nhưng chỉ phun ra một loạt bong bóng, sau đó nước tràn vào cổ họng.
Nước có mùi đất.
Nàng theo bản năng muốn phun nước ra nhưng lại bị nghẹn nước vào phổi.
Tiếp theo đó là tình trạng ngạt thở nghiêm trọng hơn.
Nàng có thể cảm nhận rõ mình đang đến gần cái chết.
Trước khi xuyên đến đây, nàng đã chết một lần.
Bây giờ nàng lại sắp chết.
Chỉ là không biết lần này nàng có cơ hội sống lại không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT