“Ta đã phái người điều tra Vương Nhị, tên là giả, tướng mạo cũng ngụy trang, người đó chỉ xuất hiện trước mặt ta một lần, sau đó không thấy đâu nữa, ta quả thật không tra được thân phận của người đó.”
Lạc Thanh Hàn không ngạc nhiên với kết quả này.
Hắn bình tĩnh nói “Người đó đã dám lộ mặt trước huynh thì nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, người đó giờ này chắc hẳn đã rời khỏi Thịnh Kinh rồi. Thiên hạ rộng lớn muốn tìm một người như mò kim đáy bể, huynh không tìm thấy là chuyện bình thường.”
Lạc Dạ Thần rất bất mãn “Ngươi rõ ràng biết không tìm được, sao còn bắt ta đi tìm?”
Lạc Thanh Hàn “Trước kia ta từng nói với huynh, muốn huynh bồi dưỡng tinh thần suy nghĩ độc lập, não này của huynh không dùng nhiều hơn, chỉ sợ nó sẽ ngày càng đần độn.”
Lạc Dạ Thần tức giận “Ngươi còn dám mắng ta đần độn?!”
Lạc Thanh Hàn phớt lờ y bỏ đi.
Lạc Dạ Thần muốn đuổi theo nói lý với hắn, nhưng một tiểu thái giám bước tới cung kính hành lễ với y.
“Anh vương xin dừng bước, Huệ phi nương nương có chuyện muốn mời người tới một chuyến.”
Lạc Dạ Thần chỉ đành nhìn bóng lưng rời đi của Thái tử mắng một câu, sau đó tức giận đi đến cung Dao Hoa.
Huệ phi thấy vẻ mặt không vui của con trai, vội hỏi.
“Con sao vậy? Ai chọc con tức giận?”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Còn có thể là ai? Không phải Thái tử sao? Hắn dám mắng con đần độn!”
Huệ phi tức giận “Hắn dám nói con như vậy? Quá đáng mà, con là Đại hoàng huynh của hắn, sao hắn dám mắng con như vậy? Không được, bổn cung nhất định phải tìm hắn nói lý lẽ, dù hắn có là Thái tử cũng không thể sỉ nhục con như vậy!”
Lạc Dạ Thần ngăn bà lại nói “Bỏ đi, chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần người đích thân đi, con tự giải quyết được.”
Thái tử còn nắm điểm yếu của y trong tay, nếu chọc tức Thái tử, tiết lộ toàn bộ lịch sử đen tối của mình thì sao?!
Bỏ đi bỏ đi, nhịn một lúc trời yên biển lặng, đại trượng phu co được duỗi được!
Huệ phi không muốn bỏ qua.
Con trai bảo bối của bà, bà còn không nỡ nói nặng lời một câu, người khác dựa vào đâu mà nói xấu con trai bà?
Hơn nữa, con trai bà thông minh như vậy, đần độn chỗ nào?!
Thấy Huệ phi vẫn còn muốn đi nói lý, Lạc Dạ Thần vội đổi chủ đề.
“Người cố ý gọi con đến đây là có chuyện gì?”
Sự chú ý của Huệ phi lập tức chuyển hướng.
“Bổn cung giúp con chuẩn bị sính lễ, tuy Hoàng đế đã hạ chỉ ban hôn nhưng nghi thức vẫn phải đầy đủ. Đây là danh sách sính lễ do bổn cung chọn ra, con xem thử đi, còn thiếu gì, bổn cung lập tức bổ sung vào.”
Vừa nhắc đến chuyện này, tâm trạng Lạc Dạ Thần càng tồi tệ hơn.
Y đen mặt nói “Con không hiểu chuyện này, người xem xét rồi làm đi.”
Huệ phi nhìn phản ứng của y càng thấy đau lòng “Quý nữ trong thành Thịnh Kinh nhiều như vậy, Hoàng thượng sao lại cứ chọn Bộ Sanh Yên chứ? Con nhóc đó sao xứng với con? Bắt con thành thân với nàng ta, đúng là ấm ức cho con rồi.”
Lạc Dạ Thần không muốn nói đến chuyện này, càng nói càng phiền.
“Người còn chuyện gì khác không?”
Huệ phi ngẩn một lát “Hết rồi.”
“Vậy con đi trước.”
Nói xong, y mặc kệ phản ứng của Huệ phi, đi thẳng ra khỏi cung Dao Hoa.
……
Ngày mai là thọ yến của Thái hậu, hôm nay hoàng cung đã bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Sứ thần các nước lần lượt đến Thịnh Kinh, vương gia quận thú các nơi không thể đích thân đến nhưng đều cử người đến gửi quà cho Thái hậu.
Không khí trong kinh tưng bừng vui tươi.
Sau hơn mười ngày liên tục tăng cường giảm cân, Lý trắc phi cuối cùng cũng giảm cân thành công.
Nàng cố tình trang điểm thật đẹp, mặc một chiếc váy màu sắc rực rỡ, đung đưa vòng eo thon thả chạy đến điện Thanh Ca khoe khoang với Tiêu trắc phi.
“Ngươi xem chiếc váy này của ta có phải rất xinh không? Còn chiếc vòng ngọc này có phải rất đẹp không?”
Lý trắc phi “Không phải trước đó ta mập sao? Ta mặc chiếc váy này không vừa, vòng ngọc cũng không đeo được, cũng may bây giờ ta đã giảm cân, có thể dùng lại những thứ này.”
Tiêu Hề Hề nhổ vỏ hạt dưa, qua loa khen ngợi “Chúc mừng chúc mừng.”
Lúc này nàng giống như một công cụ không cảm xúc nói lời khen.
Lý trắc phi không hài lòng với lời khen qua loa của nàng.
“Ngươi không ngạc nhiên khi ta có thể giảm cân trong thời gian ngắn vậy sao?”