Lạc Thanh Hàn chậm rãi nhai mứt hoa quả, vị ngọt tràn ngập trong miệng, tâm trạng chán nản trong lòng dần tiêu tan.

“Ừm, rất ngọt.”

Tiêu Hề Hề lập tức cười nói “Ta cũng thấy loại mứt hoa quả này rất ngọt, lần đầu tiên ăn nó, ta rất muốn chia sẻ với người.”

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng cúi đầu cẩn thận lựa mứt hoa quả, đột nhiên hỏi.

“Nếu bắt buộc phải chọn giữa mứt hoa quả và ta, nàng sẽ chọn gì?”

Tiêu Hề Hề thản nhiên nói “Nhất định chọn người rồi! Vì chỉ cần nhìn thấy người đã cảm thấy rất ngọt.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Dù đã nuốt mứt hoa quả nhưng hắn vẫn cảm thấy trong miệng rất ngọt.

Có người chen qua bọn họ, Tiêu Hề Hề theo bản năng dựa vào người Lạc Thanh Hàn, Lạc Thanh Hàn thuận tay bảo vệ nàng trong lòng, không cho ai chạm vào nàng.

Xung quanh toàn là người, đủ loại tiếng nói khiến cửa tiệm rất ồn ào.

Lạc Thanh Hàn lại như chẳng nghe được gì, chăm chăm nhìn nữ nhân trong lòng mình.

Tiêu Hề Hề sẽ nhét mứt hoa quả mà nàng cho là ngon vào miệng hắn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

Lúc này, họ giống như một đôi phu thê bình thường, có cảm giác ấm áp bình dị.

Lạc Thanh Hàn chợt cảm thấy thỉnh thoảng lãng phí thời gian thế này cũng là một trải nghiệm không tồi.

Tiêu Hề Hề gần như mua hết những loại mứt hoa quả nàng thấy, chưởng quầy phải mất rất nhiều thời gian đóng gói cho nàng.

Lạc Thanh Hàn cam tâm tình nguyện trả tiền.

Sau đó hắn dẫn Tiêu Hề Hề đến một quán trà, gặp Lệ Khinh Ngôn trong phòng riêng.

Lúc này, Lệ Khinh Ngôn đã thay y phục tươi sáng trên người, y lại mặc trang phục nho sinh ngày thường.

Y thế này trông thiếu mất vài phần ý chí hăng hái so với lúc cưỡi ngựa diễu hành trên phố vừa rồi.

Y hành lễ với Thái tử.

“Học trò bái kiến Thái tử Điện hạ.”

Sau đó y quay sang hành lễ với Tiêu Hề Hề.

Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho y ngồi xuống nói chuyện.

Lệ Khinh Ngôn chân thành nói “Nhờ có Thái tử Điện hạ giúp đỡ, học trò mới có thể đạt được ngày hôm nay.”

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Ngươi có được ngày hôm nay là do nỗ lực của ngươi, không liên quan gì đến ta.”

“Nếu không phải ngài tra rõ gian lận khoa cử, người đỗ Trạng Nguyên lần này có lẽ sẽ là người khác, còn cả bùa may mắn mà ngài đưa cho học trò, quả thật rất hiệu nghiệm, từ khi học trò đeo nó thì không còn gặp chuyện xui xẻo, mọi thứ đều rất thuận lợi.”

Tiêu Hề Hề đang cúi đầu ăn bánh, nghe thấy bùa may mắn, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn y.

Vận rủi bao trùm y ban đầu đã biến mất, tướng mạo của y đã hiện ra rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ, sự nghiệp tương lai của y sẽ ngày càng rộng mở, một ngày nào đó y sẽ trở thành đại thần quyền cao chức trọng.

Lạc Thanh Hàn không định để ai biết lai lịch của bùa may mắn, hắn không muốn gây rắc rối cho Tiêu Hề Hề.

Hắn bình tĩnh chuyển chủ đề.

“Gần đây chắc có rất nhiều người tìm ngươi phải không?”

Lệ Khinh Ngôn hơi xấu hổ “Đúng vậy, bọn họ muốn lôi kéo học trò, nhưng đều bị học trò từ chối, học trò là người của Thái tử. Ngoài ngài ra, học trò sẽ không chấp nhận bất kỳ lôi kéo nào.”

Lạc Thanh Hàn lại nói “Nếu ngươi muốn sự nghiệp thuận lợi, đừng để người khác biết ngươi là người của phe Thái tử.”

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp “Mà ta cũng không muốn ngươi lộ phe phái thật sự của mình quá sớm, trước khi chúng ta đứng vững, tốt nhất đừng có quá nhiều liên hệ.”

Lệ Khinh Ngôn là người thông minh, lập tức hiểu được ý của Thái tử.

Thân phận của Thái tử rất nhạy cảm, nếu Lệ Khinh Ngôn quá thân cận, có thể sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ.

Hiện giờ Thái tử có rất nhiều kẻ thù trong triều, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm Thái tử, một khi phát hiện hắn quá thân cận với thần tử trong triều, đám người đó nhất định sẽ nắm bắt chuyện này làm ầm lên.

Bọn họ không lung lay được Thái tử, nhưng có thể dễ dàng phá hủy tiền đồ của Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn nghiêm túc trả lời “Học trò đã hiểu.”

Nói chính sự xong, Tiêu Hề Hề bắt đầu tán gẫu.

“Vừa rồi ta ném quạt lên người ngươi, sao ngươi không bắt lấy?”

Lệ Khinh Ngôn ngơ ngác “Người ném quạt vào học trò khi nào?”

“Vừa nãy lúc ngươi cưỡi ngựa diễu hành qua đường, ta ở trên lầu hai đã ném một chiếc quạt gấp vào người ngươi.”

Lệ Khinh Ngôn lập tức nhớ ra “Thì ra là người đã ném chiếc quạt gấp đó.”

Chiếc quạt gấp thoạt nhìn rất nặng, nếu trúng phải nhất định sẽ rất đau, lúc đó y vốn không muốn bị nó đập trúng nên không suy nghĩ gì đã né đi.

Y xấu hổ “Nếu biết là người ném, học trò nhất định sẽ bắt lấy.”

Lạc Thanh Hàn đặt tách trà xuống, ánh mắt lạnh lùng.

Lệ Khinh Ngôn lập tức đổi lời “Không, nếu biết là Trắc phi nương nương ném, học trò càng không dám bắt.”

Cho dù có cho y ăn gan hùm mật gấu, y cũng không dám giành nữ nhân với Thái tử.

Tiêu Hề Hề nghe vậy, không hề tức giận mà chỉ mỉm cười.

“May là ngươi không bắt, chiếc quạt gấp đập trúng người khác, vừa hay tác hợp được một mối nhân duyên.”

Lệ Khinh Ngôn khó hiểu nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề không giải thích, ngược lại hỏi những chuyện khác, ví như có ai muốn giới thiệu con gái nhà mình cho y không?

Lệ Khinh Ngôn bị nàng hỏi đến ngượng đỏ mặt.

“Nương nương đừng trêu học trò nữa, học trò hiện giờ chỉ một lòng muốn tạo dựng sự nghiệp, tạm thời không có ý định cưới vợ.”

Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát tướng mạo của y, phát hiện nhân duyên của y chưa xuất hiện, thế là cười nói.

“Chuyện hôn nhân đừng vội, tùy duyên là được, duyên đến ắt sẽ thành.”

“Nương nương nói phải.”

Sau khi tạm biệt Lệ Khinh Ngôn, Tiêu Hề Hề lại kéo Thái tử dạo phố.

Hai người vừa dạo vừa mua sắm, đồ đã mua được Ngọc Lân vệ mang chất lên xe, đợi bọn họ mua sắm xong quay trở lại thì phát hiện trong xe gần như chất đầy đồ ăn.

Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Sao chúng ta lại mua nhiều vậy?”

Lạc Thanh Hàn “Chuyện này phải hỏi nàng.”

Thường công công giúp thu dọn đồ ăn, giành ra chỗ ngồi cho Thái tử và Tiêu trắc phi.

Xe ngựa chở hai người về cung.

Lúc Ngọc Lân vệ mang hết đồ ăn ra khỏi xe, Bảo Cầm nhìn đến chết lặng.

Nàng không khỏi lẩm bẩm “Nương nương, người mua hết đồ ăn ở thành Thịnh Kinh này luôn đó hả?”

Tiêu Hề Hề cười cười “Làm gì khoa trương thế, ta chỉ dạo có hai con phố thôi.”

“Mới dạo hai con phố đã mua nhiều đồ ăn như vậy, người đi thêm mấy con phố nữa thì không sợ ăn đến mức Thái tử Điện hạ phá sản luôn sao?”

Tiêu Hề Hề “Sao thế được, Thái tử giàu như vậy, đâu dễ gì mà ăn đến phá sản, ta rất có lòng tin với khoản tiền tiết kiệm của ngài ấy.”

Bảo Cầm “……”

Sao bỗng dưng nàng lại thấy đồng cảm với Thái tử?

Dưới chỉ huy của Bảo Cầm, các cung nữ thái giám chuyển toàn bộ đồ ăn vào điện Thanh Ca.

Tích trữ nhiều đồ ăn ngon như vậy, Tiêu Hề Hề cảm thấy bản thân có thể không cần ra ngoài một khoảng thời gian dài, cảm giác này thật sự rất tuyệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play