Các sĩ tử ào ra trường thi, một số lập nhóm đi ăn uống, một số khác nóng lòng muốn về nhà, ngủ một giấc thật ngon.
Lệ Khinh Ngôn thuộc nhóm người phía sau.
Trong lúc thi, y lo sợ xảy ra chuyện xui xẻo, nên trong suốt quá trình, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng thận trọng.
Cho đến khi khoa cử kết thúc, y không gặp chuyện xui xẻo nào, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng có thể thư giãn. Y vui mừng, nhưng cũng thấy vô cùng mệt mỏi.
Y vội vã quay về chỗ ở ngủ một giấc
Sau khi lấy lại năng lượng, Lệ Khinh Ngôn mới nhớ tới bùa may mắn.
Lúc đầu y còn nghi ngờ hiệu quả của lá bùa, nhưng hiện giờ y phần nào đã tin lá bùa đó thật sự có ích, nếu không thì phải giải thích làm sao chuyện mình suôn sẻ vượt qua kỳ thi?
Ba lần thi trước, lần nào y cũng gặp những xui xẻo khác nhau.
Chỉ lần này, y không gặp xui xẻo gì, cả kỳ thi diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Lệ Khinh Ngôn chạm vào lá bùa may mắn nằm trong quần áo, trong lòng thầm nghĩ Thái tử quả thật là quý nhân của y, còn có Tiêu trắc phi cũng là ân nhân của y.
Y thầm quyết định, sau này dù leo lên được bao xa, y cũng sẽ không bao giờ quên ân tình của Thái tử và Tiêu trắc phi!
Mười ngày sau.
Kết quả thi được công bố, vô số người tụ tập quanh danh sách dò từng cái tên.
Danh sách được sắp xếp theo thứ tự thành tích, tên càng cao thì thứ hạng càng cao.
Ở đầu danh sách có ba chữ được viết rõ ràng ngay ngắn —
Lệ Khinh Ngôn!
Trạng Nguyên của khoa cử năm nay là Lệ Khinh Ngôn!
Mọi người vây quanh danh sách bàn tán, tự hỏi Lệ Khinh Ngôn này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trước khi thi, chưa có ai từng nghe nói đến người này, bây giờ người này đột nhiên cưỡi hắc mã đột phá vòng vây, giành được Trạng Nguyên, khiến nhiều người rất ngạc nhiên.
Nhiều người đang tìm hiểu chuyện của Lệ Khinh Ngôn, muốn biết Lệ Khinh Ngôn sống ở đâu, muốn lôi kéo quan hệ với y.
Lúc này Lệ Khinh Ngôn đang nói chuyện với Thường công công.
Thường công công phụng lệnh của Thái tử đến chúc mừng Lệ Khinh Ngôn, tiện thể tặng y một món quà lớn.
Lệ Khinh Ngôn lần nữa cảm tạ, không vì đã thành tân khoa Trạng Nguyên mà trở nên kiêu ngạo, thái độ vẫn khiêm tốn như xưa.
Thường công công rất hài lòng với dáng vẻ này của y, thầm nghĩ không hổ là người được Thái tử xem trọng, không chỉ tài hoa mà tâm tính cũng điềm tĩnh, tương lai chắc chắn sẽ lập được thành tựu lớn.
Tiếp theo là tiết mục diễu hành của tân khoa Trạng Nguyên được dân chúng thích nhất.
Đây là tiết mục bốn năm mới diễn ra một lần, thậm chí còn hiếm hơn cả Gala xuân trong xã hội hiện đại.
Tiêu Hề Hề rất tò mò, cầu xin Thái tử dẫn nàng xuất cung xem náo nhiệt.
Mức độ chiều chuộng của Lạc Thanh Hàn với nàng ngày càng tăng lên, đặc biệt là với những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần nàng mở miệng, hắn nhất định sẽ đồng ý.
Lần này cũng không ngoại lệ, Lạc Thanh Hàn đồng ý với nàng, sáng sớm hôm nay đã dẫn nàng xuất cung.
Hai người ngồi trong phòng riêng trên tầng hai của tửu lâu.
Chỗ này cao, tầm nhìn rất xa, lộ trình của cuộc diễu hành chắc chắn sẽ đi qua đây, họ chỉ cần ngồi ở đây đợi là được.
Tiêu Hề Hề bò dài lên bệ cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện dưới đường đã có rất nhiều người tụ tập, phần lớn đều là thiếu nữ ăn mặc xinh đẹp rực rỡ.
Rõ ràng họ đến để xem tân khoa Trạng Nguyên.
Lúc này, hầu bàn mang rượu và đồ ăn đi vào.
Tiêu Hề Hề thấy có món ngon, lập tức chạy tới ngồi vào bàn, xé một cái đùi gà vừa ăn vừa hỏi.
“Ta nghe nói trước khi công bố kết quả thi, có vài gia đình sẽ cố ý đứng trực bên cạnh danh sách, chỉ cần nhìn thấy người đỗ Tiến sĩ, thì sẽ hỏi thăm người đó đã thành thân chưa, nếu chưa thì bọn họ sẽ kéo người ta về nhà xem mắt khuê nữ nhà mình, có thật vậy không?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời được.
Hắn chỉ quan tâm hàng năm ai đỗ tam giáp, còn việc người đó có thành thân hay chưa thì hắn hoàn toàn không quan tâm.
Hắn hỏi ngược lại “Nàng hỏi chuyện này làm gì?”
Tiêu Hề Hề “Ta tò mò mà, ta nhớ Lệ Khinh Ngôn vẫn chưa thành thân. Bây giờ y là Trạng Nguyên, chắc chắn sẽ có nhiều người khóc lóc đòi kết thân với y.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng cãi vã.
“Bổn vương đến tửu lâu nát này của các ngươi ăn cơm, là phúc của các ngươi, các ngươi lại dám tiếp đãi tệ bạc như vậy? Có tin bổn vương sai người dỡ bỏ tửu lâu nát này của các ngươi không?”
Tiêu Hề Hề ăn xong đùi gà, lại xé một cái cánh gà chuẩn bị cho vào miệng, nàng nghe xong câu này giật mình run tay, cánh gà rơi xuống đất.
Nàng vội nhặt cánh gà lên, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cánh gà ngon thế này, lại lãng phí mất tiêu!
Tiếng cãi vã ngoài cửa vẫn tiếp tục, có xu hướng ngày càng lớn hơn.
Lạc Thanh Hàn cũng nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai, vẻ mặt không đổi, lãnh đạm liếc nhìn Thường công công bên cạnh.
Thường công công hiểu ý “Nô tài ra ngoài xem thử.”
Tâm trạng lúc này của Lạc Dạ Thần rất không vui.
Y biết hôm nay Trạng Nguyên diễu hành trên phố, muốn tới xem náo nhiệt, tửu lâu này vừa hay nằm trên con đường trong lộ trình diễu hành, vì vậy y muốn chiếm một vị trí tốt ở đây, nào ngờ phòng riêng thượng hạng đã bị người khác chiếm.
Chưởng quầy sắp xếp cho y một phòng riêng hạng hai.
Nhưng Lạc Dạ Thần lại không muốn.
Y đường đường là Anh vương, chỉ có phòng riêng thượng hạng mới có thể sánh với thân phận cao quý của y!
Y ép chưởng quầy đuổi khách trong phòng riêng kia đi.
Chưởng quầy không dám đi, chỉ chắp tay cúi lạy, mong Anh vương thông cảm.
Đôi bên giằng co, Lạc Dạ Thần tức giận, xắn tay áo đến phòng riêng thượng hạng, định tự mình đuổi tên kia đi.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở, Thường công công đi ra.
Thường công công mỉm cười hành lễ với Anh vương.
“Vương gia, vừa rồi ở trong phòng nghe thấy giọng nói, đoán được chính là ngài.”
Lạc Dạ Thần hiển nhiên không ngờ lại gặp Thường công công ở đây, y ngẩn người một lúc mới nhận ra.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Thường công công “Nô tài theo công tử và phu nhân đến đây.”
Người mà hắn gọi là công tử, chỉ có thể là Thái tử.
Vẻ mặt Lạc Dạ Thần dần trở nên cứng ngắc.
Nếu nói người bây giờ y không muốn gặp nhất là ai?
Là Thái tử!
Nếu biết sẽ gặp Thái tử ở đây, y tuyệt đối không bước vào tửu lâu nát này!
Lạc Dạ Thần hận không thể lập tức quay đầu rời đi, nhưng Thường công công đã nhìn thấy, nếu y đi lúc này, sẽ cho thấy y nhát gan, người không biết sẽ nghĩ y sợ Thái tử.
Thua cái gì cũng không được thua khí thế!
Lạc Dạ Thần vẫn giữ nguyên khí thế của một vương gia, làm như không có chuyện gì.
“Thì ra là tam đệ chiếm phòng riêng này, khéo thật!”
Y bước vào phòng riêng, thấy Thái tử và Tiêu trắc phi đang ngồi bên bàn ăn.
Khi Lạc Dạ Thần thấy đôi cẩu nam nữ này, trong lòng khó chịu vô cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT