Hắc y nhân cười nửa miệng “Nếu ngươi không nói gì, tại sao quan viên Hình bộ lại đích thân đưa ngươi về? Xem bộ dạng đối xử thân thiện của quan viên đó với ngươi, hẳn là ngươi cung cấp rất nhiều manh mối cho quan phủ, phải không?”
Chưởng quầy cuống quít phủ nhận “Ta thật sự không nói gì hết, ta có thể thề, nếu ta bán đứng công tử, cứ để ta bị trời đánh không được chết yên thân!”
Hắc y nhân “Ngươi thề với ta cũng vô dụng, ngươi đã bị người của Hình bộ nhắm tới, rất bất lợi với chúng ta.”
“Ta có thể về quê, ta đi ngay bây giờ, ta hứa sẽ không bao giờ quay lại!”
“Ngươi không đi được, nếu người của Hình bộ đã để mắt tới ngươi, nhất định sẽ không để ngươi đi dễ dàng như vậy.” hắc y nhân đứng dậy, bước gần tới ông, ánh mắt tàn ác, giọng điệu lạnh lùng “Công tử đã nói, trên đời này người đáng tin nhất chính là người chết, chỉ khi ngươi chết rồi, công tử mới có thể an tâm.”
Sắc mặt chưởng quầy thay đổi rõ rệt, ông xoay người muốn chạy trốn.
Chân ông vừa bước ra, phát hiện ngoài cửa có hai người đàn ông cao to lực lưỡng không biết xuất hiện từ lúc nào.
Chưởng quầy chưa kịp hét lên đã bị đánh ngất.
Hắc y nhân lấy sợi dây đã chuẩn bị trước, luồn dây qua xà ngang, thắt nút bên dưới.
Bọn chúng nhét đầu chưởng quầy vào trong, rồi đá đổ chiếc ghế đẩu dưới chân ông.
Cổ chưởng quầy đột nhiên bị siết chặt, cả người lơ lửng giữa không trung.
Ông chợt tỉnh lại, hai tay liều mạng giãy giụa, hai chân điên cuồng đá loạn, cổ họng phát ra tiếng a a đau đớn.
Hắc y nhân và hai đồng bọn chỉ đứng nhìn, phải đợi chưởng quầy chết rồi mới có thể rời đi.
Vốn bọn họ không cần dùng cách phiền phức này, một đao đã có thể kết liễu người này, nhưng công tử đã dặn, nhất định phải xử lý sạch sẽ, không được để lại dấu vết.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành làm theo cách cũ, ngụy tạo thành treo cổ tự sát.
Lúc này, có tiếng gõ cửa thư phòng.
Cốc cốc!
Hắc y nhân và hai đồng bọn lập tức thay đổi sắc mặt.
Ba người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Hắc y nhân trầm giọng hỏi “Là ai?”
Giọng vợ chưởng quầy từ ngoài cửa truyền vào “Là tôi, tôi làm ít điểm tâm, mang tới cho mọi người.”
Nghe tiếng bước chân xa dần, hắc ý nhân và hai đồng bọn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chưởng quầy treo trên xà nhà dần dần tuyệt vọng.
Xem ra hôm nay ông khó thoát cái chết.
Ông giãy dụa ngày càng yếu, lúc ông sắp chết, cửa thư phòng đột nhiên bị đá tung từ bên ngoài!
Mọi người trong phòng giật mình!
Hắc y nhân nhìn ra cửa, thấy Triệu Hiền dẫn theo mấy Ngọc Lân vệ hùng hổ xông vào.
Triệu Hiền không cho đối phương có cơ hội trốn thoát, lập tức khống chế ba người, đánh bất tỉnh rồi trói lại đưa đi.
Chưởng quầy được thả xuống.
Ông nằm trên đất thở hổn hển, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Triệu Hiền từ trên cao nhìn ông, lạnh lùng hỏi “Bây giờ ông vẫn không chịu nói?”
Chưởng quầy cảm giác cổ đau rát, khó khăn phát ra giọng khàn khàn.
“Ta nói, ta sẽ nói hết.”
……
Đổng Minh Xuân thậm chí không có thời gian ăn trưa, thẩm vấn một lượt bốn tù nhân.
Ba tên sát thủ không chịu nói gì, còn muốn cắn lưỡi tự sát, may được phát hiện kịp thời nên bọn chúng không thành công.
Về phần chưởng quầy của lầu Đông Lai, ông sợ đến vỡ mật, Đổng Minh Xuân còn chưa hỏi, ông đã khai hết tất cả.
Những gì ông nói gần giống với những gì Đổng Minh Xuân từng nói.
……
Tần Ổn vì tổ chức hội thơ hôm đó đã bao toàn bộ lầu Đông Lai, có rất nhiều người tham gia hội thơ, toàn là con cháu thế gia, ai nấy đều khó hầu.
Chưởng quầy sợ đắc tội nhóm người này, tự mình chạy tới chạy lui, vô cùng bận rộn.
Sau đó, Tần Ổn đột nhiên sai người gọi ông tới, hỏi ông có nhìn thấy kẻ khả nghi nào không?
Tất nhiên chưởng quầy nói không thấy.
Sắc mặt Tần Ổn lúc đó vô cùng tái nhợt, hắn nói mình làm mất một cuốn sách cực kỳ quan trọng, nếu tìm không thấy, nhất định sẽ cho người phong tỏa toàn bộ lầu Đông Lai!
Chưởng quầy sợ hãi bèn vắt óc suy nghĩ, kết quả ông nhớ ra một chuyện.
Ông nói mình từng nhìn thấy một thư sinh bước vào phòng riêng của Tần Ổn.
Chưởng quầy quen thư sinh đó, biết thư sinh gia cảnh nghèo khó, theo lý mà nói không có tư cách tham gia hội thơ này, lúc ông nhìn thấy thư sinh đó cũng rất kinh ngạc, cho nên ông có ấn tượng rất sâu sắc.
Nghe vậy, Tần Ổn lập tức rời khỏi lầu Đông Lai.
Chưởng quầy không biết sau đó xảy ra chuyện gì.
Đổng Minh Xuân hỏi “Chuyện này ngươi có từng nói với ai chưa?”
Chưởng quầy ngập ngừng.
Đổng Minh Xuân cười lạnh “Nếu ngươi không nói, ta sẽ sai người đưa ngươi về nhà.”
Chưởng quầy nghe xong thì giật mình sợ hãi.
Ông biết nếu về nhà chỉ có con đường chết, vừa rồi suýt nữa ông đã bị người ta giết.
Chưởng quầy cuống quít nói “Đừng đừng đừng! Ta nói ngài biết, ta nói những chuyện này với chủ tử nhà ta, dù sao cũng là chuyện liên quan đến Tần cửu công tử, ta phải nói với ngài ấy.”
Đổng Minh Xuân hỏi “Chủ tử nhà ngươi là ai?”
Chưởng quầy khó khăn nói “Ta không biết ngài ấy là ai, chỉ biết mọi người gọi ngài ấy là Nhị công tử.”
Ông kể chi tiết chuyện mình tiếp xúc với Nhị thiếu gia như thế nào.
Trưởng sử ngồi bên cạnh, ghi lại tất cả lời khai của ông vào hồ sơ.
Đổng Minh Xuân dựa theo manh mối mà chưởng quầy cung cấp, yêu cầu mọi người nắm chắc thời gian đi so sánh và điều tra từng người.
Dù có phái hết tất cả nhân lực, thời điểm tra ra kết quả, mặt trời cũng đã lặn.
Cách thời hạn ba ngày chỉ còn một đêm.
Triệu Hiền vội thúc ngựa về cung, giao hồ sơ và bản khẩu cung mà Đổng Minh Xuân đã tổng hợp cho Thái tử.
Lạc Thanh Hàn đọc từng quyển hồ sơ.
Mắt hắn dán vào dòng cuối cùng của hồ sơ.
Thông qua điều tra nghiêm ngặt của Hình bộ, xác nhận chủ nhân thật sự của lầu Đông Lai là Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên.
Lạc Thanh Hàn đặt hồ sơ xuống.
Mọi chuyện đã rõ ràng.
Hội thơ chỉ là vỏ bọc, Tần Ổn lấy danh nghĩa hội thơ để mời các công tử thế gia, những người này đều tham gia khoa cử năm nay, bọn họ rất kỳ vọng vào khoa cử lần này.
Tần Ổn định lén bán ‘Kinh Dịch’ chứa đề thi trong hội thơ.
Không ngờ trong quá trình đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lý Quý chính là chuyện ngoài ý muốn này.
Lý Quý vốn chỉ muốn thông qua hội thơ lấy lòng những công tử thế gia kia, nhưng lại vô tình phát hiện ra bí mật của hội thơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT