Lạc Thanh Hàn nhận bức họa, mở ra thì thấy là một nam tử trung niên mập mạp, dưới cằm có râu, chân tóc khá cao, trông không có gì đặc biệt.

Tướng mạo này trên đường có rất nhiều, dù phát lệnh truy nã cũng rất khó bắt được.

Triệu Hiền nói tiếp “Mạt tướng đã kiểm tra ghi chép ra vào cung một tháng qua, trong đó Ninh Vũ Uyển năm lần, toàn là Đoan Quốc Công phu nhân vào cung thăm Đoạn lương đệ. Lần cuối cùng trong sổ ghi chép là điện Ngọc Liên, Bạch phu nhân vào cung thăm Bạch trắc phi, xem xét từ sổ ghi chép thì không có gì khác thường.”

Lạc Thanh Hàn “Lúc bọn họ vào cung, hẳn là cũng mang theo hạ nhân?”

Triệu Hiền thành thật trả lời “Phải.”

Với thân phận như Bạch phu nhân và Đoan Quốc Công phu nhân, ra ngoài nhất định phải có hạ nhân, chuyện này không có gì lạ.

Có vẻ như không thể tìm ra manh mối gì từ sổ ghi chép.

Lạc Thanh Hàn đưa bức họa cho Tiêu Hề Hề, nghiêng người thì thầm vào tai nàng.

“Nàng có thể thông qua bức họa tìm ra gã ở đâu không?”

Tai Tiêu Hề Hề hơi ngứa, thầm nghĩ nói thì nói đi, làm gì sáp gần như vậy? Ngượng quá đi mất.

Nàng cố gắng phớt lờ khác thường trên tai, nhìn kĩ nam tử trung niên trong bức họa.

Bức họa và người thật có khác biệt nhất định, đặc biệt là nét bút khá tự do, độ chân thực càng thất thường.

Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm bức họa một lúc, quả thật không thể nhìn ra được gì.

Nàng chỉ đành bỏ cuộc, quay sang nhìn ba tờ giấy cầm đồ.

Dù tên trên giấy cầm đồ là giả, nhưng dấu vân tay là thật.

Nàng bắt đầu bói, bình thường hay sử dụng sinh thần bát tự, nếu không có sinh thần bát tự, thì tư trang cũng được.

Dấu vân tay trên giấy cũng được coi là một loại tư trang.

Tiêu Hề Hề đặt ba tờ giấy trước mặt, chạm vào dấu vân tay trên giấy, nhắm mắt bắt đầu thầm tính.

Phút chốc những cảm xúc thuộc về chủ nhân của dấu tay tràn vào tâm trí nàng, khiến nàng sinh ra phản ứng bài xích.

Nàng cảm thấy hưng phấn và hồi hộp.

Xung quanh có người đang nói, cụ thể là gì thì không nghe rõ, chỉ biết đó là một nữ nhân.

Nhìn xung quanh, có cửa sổ, cửa ra vào, bàn thấp và thức ăn trên bàn.

Ở đây hình như là một quán trọ.

Cửa sổ đang mở, thông qua cửa sổ có thể thấy biển hiệu Tô Hương Đường ở phía đối diện.

Tiêu Hề Hề chợt thoát khỏi trạng thái đồng cảm đó!

Lúc nàng mở mắt, thân thể vốn đã yếu bỗng trở nên yếu hơn, cả người uể oải, trên trán thậm chí còn túa ra mồ hôi lạnh.

Lạc Thanh Hàn ôm nàng vào lòng, để nàng dựa vào hắn, nắm bàn tay nhỏ lạnh ngắt của nàng, nhỏ giọng hỏi.

“Khó chịu lắm sao?”

Tiêu Hề Hề hít thở sâu hai lần, nàng mới hoàn toàn thoát khỏi những cảm xúc đồng cảm còn sót lại.

Nàng nhẹ nhàng nói “Vẫn ổn, không khó chịu lắm.”

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp “Người này ở quán trọ đối diện Tô Hương Đường, có một nữ nhân sống cùng gã.”

Cả Thịnh Kinh này chỉ có một Tô Hương Đường, Tiêu Hề Hề từng ăn điểm tâm ở đó, bây giờ nhớ lại hương vị, nàng không khỏi nuốt nước bọt.

Lạc Thanh Hàn chú ý tới cử động nhỏ của nàng, hắn lệnh Triệu Hiền dẫn Ngọc Lân vệ lập tức bắt người.

Triệu Hiền nhanh chóng rời đi.

Lạc Thanh Hàn ôm ngang Tiêu Hề Hề bước về phía phòng ngủ.

Trên đường không ít cung nữ thái giám bắt gặp, bọn họ thấy vậy đều cúi đầu, không dám nhìn thêm.

Lạc Thanh Hàn đặt Tiêu Hề Hề lên giường, đắp chăn cho nàng.

Hắn sai người lấy nước nóng, tự tay vắt khăn lau mồ hôi lạnh trên trán nàng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề nhìn thấy một khía cạnh dịu dàng và tinh tế như vậy của Thái tử, nàng không biết phải làm sao, cả người nằm thẳng trên giường, không dám cử động.

Lạc Thanh Hàn cũng nhân tiện rửa mặt, sau đó cởi áo khoác đen dày, cởi kim quán nặng trịch, nằm xuống cạnh Tiêu Hề Hề.

Hôm qua hắn bận rộn cả ngày, cả đêm cũng không ngủ, hôm nay lại tham gia lễ tế trời, dù còn hắn còn trẻ còn khỏe, lúc này cũng không gắng gượng được.

Hắn nghiêng người ôm Tiêu Hề Hề vào lòng, sau đó nhắm mắt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Hề Hề không buồn ngủ, nhưng thấy Thái tử ngủ say như vậy, nàng không nhịn được đánh ngáp, sau đó điều chỉnh tư thế, ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn.

Lúc họ dậy, bên ngoài trời đã tối.

Tiêu Hề Hề cảm thấy tinh thần đã khá hơn, nhưng tay chân vẫn còn yếu, lúc nàng rời giường, Lạc Thanh Hàn vẫn phải dìu nàng.

Bảo Cầm đã chuẩn bị xong bữa tối, từng món được dọn lên bàn.

Tiêu Hề Hề vẫn còn là người bệnh, cần kiêng cử nên các món trên bàn chủ yếu là món thanh đạm.

Tiêu Hề Hề cầm đũa, nhưng phát hiện tay nàng hơi run.

Bảo Cầm thấy vậy, vội nói “Nô tỳ hầu hạ người dùng bữa.”

“Không cần.” Lạc Thanh Hàn ngăn Bảo Cầm.

Hắn đứng dậy, đi đến cạnh Tiêu Hề Hề ngồi xuống cầm bát đũa, tự mình đút cho nàng.

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên nhìn Thái tử.

Hôm nay hắn sao vậy? Lại chủ động đút cho nàng ăn?

Không phải hắn bình thường mười ngón tay không chạm nước sao? Nào từng làm mấy chuyện hầu hạ người này?!

Không chỉ Tiêu Hề Hề, mà cả Bảo Cầm và Thường công công đứng bên cạnh cũng sửng sốt.

Bọn họ không ngờ Thái tử Điện hạ sống trong nhung lụa cũng sẽ hầu hạ người khác!

Bảo Cầm sợ cảnh tượng này bị người khác thấy sẽ nói Tiêu trắc phi cậy sủng mà kiêu, sai khiến Thái tử Điện hạ hầu hạ mình.

Bảo Cầm muốn nói chuyện này để nàng làm thì tốt hơn, nhưng nàng chưa kịp nói đã bị Thường công công bên cạnh ngăn lại.

Thường công công nháy mắt với nàng, sau đó chỉ về hướng cửa.

Bảo Cầm do dự một lúc rồi cũng lặng lẽ ra ngoài với Thường công công.

Hai người đứng ngoài hiên.

Thường công công xua tay đuổi các cung nữ thái giám khác đi.

Hắn thì thầm với Bảo Cầm.

“Thái tử muốn làm gì, cứ để ngài ấy làm, chúng ta làm nô tài không có quyền can thiệp.”

Bảo Cầm nhỏ giọng nói “Tôi sợ người khác nói bậy về Tiêu trắc phi.”

Thường công công cười nói “Không bị người khác đố kỵ là tầm thường, sở dĩ người khác nói xấu Tiêu trắc phi, phần lớn là vì ngưỡng mộ đố kỵ, rất nhiều người thậm chí còn không có cơ hội bị ngưỡng mộ đố kỵ kìa, cô chỉ cần bình tĩnh ứng phó là được.”

Bảo Cầm nghĩ ngợi, cảm thấy có lý, nghiêm túc nói “Đa tạ công công chỉ dạy.”

Trong phòng.

Lạc Thanh Hàn đút từng miếng cho Tiêu Hề Hề.

Theo lý mà nói, được Thái tử Điện hạ hầu hạ là một vinh dự lớn lao.

Nhưng Tiêu Hề Hề không thấy vậy, thậm chí nàng càng thấy khó chịu hơn.

Khi Lạc Thanh Hàn đút cho nàng thêm một miếng rau, cuối cùng Tiêu Hề Hề không khỏi lên tiếng kháng nghị.

“Thần thiếp không muốn ăn rau nữa!”

Vừa rồi hắn toàn cho nàng ăn rau, ăn đến mức mặt nàng sắp xanh luôn rồi.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi “Vậy nàng muốn ăn gì?”

Tiêu Hề Hề không do dự nói “Thần thiếp muốn ăn thịt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play