Lạc Dạ Thần bất mãn “Chút chuyện nhỏ như vậy, cũng đáng để gọi ta tới sao?”

Lạc Thanh Hàn “Còn một chuyện muốn dặn dò huynh.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện Tiêu trắc phi và Phương quản sự là người quen cũ, hi vọng huynh có thể giữ bí mật.”

Lạc Dạ Thần cười nhạo “Tại sao ta phải giữ bí mật giúp ngươi?”

Lạc Thanh Hàn “Huynh còn nhớ hôm qua sau khi uống say bản thân thảm hại thế nào không? Nếu không muốn mọi người biết huynh vì nữ nhân khóc lóc thảm thương thì xin quản cho tốt miệng mình, đừng nói những lời không nên nói.”

Mặt Lạc Dạ Thần tức thì đỏ bừng.

“Ngươi lại uy hiếp ta!”

Lạc Thanh Hàn “Nói chính xác thì là trao đổi bình đẳng, dù sao cũng là ta giúp huynh nhận ra bộ mặt thật của Tạ Sơ Tuyết, nếu ta và Tiêu trắc phi không ra mặt nhắc nhở, ta sợ huynh vẫn còn đang bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.”

Tuy sự thật là thế, nhưng hắn nói to rõ như vậy làm người khác rất khó chấp nhận.

Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận “Ta chỉ tạm thời bị cô ta gạt thôi, ta không có bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.”

Lạc Thanh Hàn lười nói với y, thản nhiên nói “Huynh có thể đi rồi.”

Lạc Dạ Thần bực mình thái độ của Thái tử, nhưng y không dám cãi nhau với Thái tử, dù gì Thái tử vẫn nắm thóp của mình.

Cuối cùng, y đành cầm danh sách, tức giận rời cung Minh Quang.

……

Hôm nay Diêu chiêu huấn lại đến buôn dưa với Tiêu trắc phi.

Nào ngờ vừa ngồi xuống đã bị Tiêu trắc phi kéo đi đánh mạt chược.

Diêu chiêu huấn ngẩn ngơ nhìn mạt chược trước mặt.

“Muội … muội không biết chơi trò này.”

Tiêu Hề Hề vừa chơi mạt chược vừa nói “Trò này rất đơn giản, ta dạy cô chơi hai ván, cô sẽ biết ngay thôi.”

Ngoài hai người họ, còn có hai tiểu cung nữ chơi cùng.

Diêu chiêu huấn chỉ định chơi hai ván với Tiêu trắc phi, nào ngờ càng chơi càng nghiện, thậm chí vứt luôn ý định buôn dưa ra sau đầu.

Vì không cược tiền nên mọi người chơi rất thoải mái, không áp lực gì.

Nháy mắt trời đã giữa trưa.

Bảo Cầm đến nhắc đã tới giờ dùng bữa trưa.

Diêu chiêu huấn nhanh chóng đứng dậy cáo từ.

Tiêu Hề Hề không giữ lại.

Trước đây, Diêu chiêu huấn chưa từng chơi trò này, trải nghiệm hôm nay như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, cho nàng cảm nhận sâu sắc niềm vui trong thế giới này ngoài chuyện buôn dưa.

Nhưng nàng không có mạt chược, muốn chơi chỉ có thể tìm đến Tiêu trắc phi.

Trước khi đi, nàng không nhịn được hỏi “Tỷ tỷ, ngày mai muội có thể đến chơi với tỷ không?”

Lúc nàng hỏi, khuôn mặt nàng đầy vẻ nịnh nọt, vì sợ đối phương không đồng ý.

Tiêu Hề Hề sảng khoái đồng ý “Được chứ, ngày mai chúng ta chơi tiếp.”

Diêu chiêu huấn vui mừng, bước nhanh ra ngoài.

Rời khỏi điện Thanh Ca, nàng mới nhớ mình đến tìm Tiêu trắc phi buôn dưa.

Mà cũng không sao, ngày mai nàng vẫn có thể đến, đến lúc đó vừa chơi mạt chược vừa buôn dưa, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.

Chơi mạt chược cả buổi sáng, đến chiều, tinh thần Tiêu Hề Hề kém đi.

Nàng ngủ trong phòng suốt buổi chiều.

Lúc nàng thức dậy thì trời đã tối, ngoài trời mưa nhỏ rả rích.

Mưa đập vào lá chuối tạo ra tiếng lộp bộp.

Bảo Cầm mở cửa bước vào, vừa nói vừa hầu hạ nàng thay y phục.

“Vừa rồi Thái tử cho người truyền tin, nói tối nay ngài ấy có việc, không tới điện Thanh Ca, ngài ấy còn gửi cho người một giỏ quả anh đào.”

Tiêu Hề Hề còn đang ngáp, nhưng nghe thấy từ ‘quả anh đào’ thì lập tức tràn trề năng lượng.

Nàng nóng lòng muốn chạy đi xem những quả anh đào.

Trong điện Lân Đức có trồng hai cây anh đào, năm nào cũng ra rất nhiều quả, năm ngoái Lạc Thanh Hàn sai người hái mấy quả anh đào đẹp mắt gửi cho Tần hoàng hậu và Thái hậu nếm thử.

Năm nay thì khác.

Hắn sai người chọn ra những quả anh đào ngon nhất, chất đầy hai giỏ, một giỏ gửi đến điện Thanh Ca, một giỏ gửi đến cung Trường Lạc.

Phần anh đào còn lại chọn ra một số, rồi gửi đến điện Tiêu Phòng.

Tần hoàng hậu không bận tâm chuyện ăn uống, bà vốn không để ý những món ăn vặt này, quả anh đào những năm trước Lạc Thanh Hàn đưa tới chất đống một góc thối rữa dần.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Tần hoàng hậu nhận quả anh đào, chỉ nhìn thoáng qua rồi sai người mang đi.

Trân Châu thử hỏi “Nô tỳ rửa một dĩa cho người nếm thử nhé? Đây dù gì cũng là tấm lòng của Thái tử.”

Tần hoàng hậu thản nhiên nói “Không cần.”

Bà là đích nữ Tần gia, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, sau đó gả vào cung làm Hoàng hậu, có món ngon gì chưa từng ăn? Sao có thể để ý đến số quả anh đào này?

Trân Châu lại nói “Những quả anh đào này không bảo quản được lâu, chi bằng nô tỳ nấu thành sốt anh đào? Như vậy có thể bảo quản được lâu hơn.”

Tần hoàng hậu “Tùy ngươi.”

Thấy bà không quan tâm, Trân Châu đành ngậm miệng không nói gì thêm.

Trong cung Trường Lạc.

Thái hậu nhận được quả anh đào do Thái tử gửi tới, vô cùng vui vẻ cười nói với nữ quan bên cạnh.

“Thái tử không thích nói nhiều, nhưng trong lòng rất hiếu thuận, mỗi năm không quên gửi quả anh đào đến cho ai gia.”

Tuy vật bình thường, nhưng thắng ở tấm lòng.

Nữ quan đáp “Quả thật Thái tử Điện hạ rất hiếu thuận, phàm là có thứ gì tốt đều gửi tới cho người trước tiên. Người nhìn những quả anh đào này xem, thoáng nhìn là biết được cẩn thận chọn lựa, đỏ mọng nhìn rất là ngon!”

Trái cây tươi không bảo quản được lâu, Thái hậu đương nhiên không ăn nhiều như vậy, bà giữ lại một phần nhỏ, còn lại ban thưởng cho người dưới.

Trong điện Thanh Ca.

Tiêu Hề Hề ăn tối xong, ôm một bát quả anh đào lớn vui vẻ ăn.

Những quả anh đào to đỏ mọng vào miệng rất ngọt, nàng ăn không ngừng nghỉ, một bát lớn đã nhanh chóng bị nàng ăn hết.

Nàng muốn một bát khác.

Bảo Cầm khuyên “Trời cũng khuya rồi, người nên nghỉ ngơi đi, buổi tối ăn nhiều sẽ không ngủ được.”

Tiêu Hề Hề “Không đâu, dù ta có ăn nhiều hơn nữa cũng sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến giấc ngủ. Bảo Cầm tốt bụng, thêm một bát nữa đi, cầu xin em mà ~”

Nàng ôm chặt cánh tay Bảo Cầm.

Bảo Cầm hết cách, chỉ đành thỏa hiệp, rửa thêm cho nàng một bát lớn khác.

Tiêu Hề Hề ăn xong bát thứ hai, Bảo Cầm giục nàng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Diêu chiêu huấn vui vẻ ra ngoài, định đến điện Thanh Ca chơi mạt chược với Tiêu trắc phi, không ngờ trên đường gặp Lý trắc phi.

Diêu chiêu huấn hành lễ “Thỉnh an tỷ tỷ.”

Lý trắc phi dạo này nhàn rỗi vô cùng.

Trước đó muốn chép xong ba trăm lần kinh thư, nên Lý trắc phi gấp rút chép miệt mài ngày đêm, khiến nàng suýt nữa phế mất tay phải.

Bây giờ nàng không cần chép kinh nữa, đột nhiên nhàn rỗi vẫn chưa kịp thích ứng, mỗi ngày đều cảm giác như có việc chưa làm xong, nghĩ kĩ lại thì lập tức nhớ đến kinh thư …

Cánh tay phải của nàng chợt thấy đau trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play