Tiêu Hề Hề vẫn ngủ say, hoàn toàn không bị tiếng ồn bên ngoài ảnh hưởng, nhưng Lạc Thanh Hàn thì khác, cảnh giác của hắn rất cao, ngủ không sâu, tức thì bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Hắn ngồi dậy, mặc y phục rồi đi ra ngoài.
Lúc này, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn.
“Thái tử, ngươi cút ra đây cho ta!”
Hắn vừa nghe giọng liền biết đó là Lạc Dạ Thần.
Lạc Thanh Hàn bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Lạc Dạ Thần đang muốn xông vào.
Lúc này Lạc Dạ Thần đang bị hai thái giám lôi kéo, Thường công công vẫn đang nhỏ giọng khuyên y, bảo y đừng quấy rầy Thái tử nghỉ ngơi.
Thấy Thái tử đi ra, Thường công công cả kinh, vội hành lễ “Là nô tài không ngăn được Anh vương, quấy rầy Thái tử Điện hạ nghỉ ngơi, nô tài bằng lòng chịu phạt.”
Lạc Thanh Hàn vẫy tay, ra hiệu thái giám lui xuống.
Hai thái giám vừa buông tay, Lạc Dạ Thần đã lao tới, túm áo Lạc Thanh Hàn tức giận chất vấn.
“Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy rồi, tại sao còn muốn đoạt Tạ Sơ Tuyết của ta?!”
Đám người Thường công công sửng sốt trước hành động của Anh vương, muốn tiến lên can ngăn nhưng thấy Thái tử giơ tay bắt lấy cổ tay Lạc Dạ Thần.
Không biết Thái tử dùng sức thế nào, mà Lạc Dạ Thần chợt hét lên đau đớn!
Lạc Dạ Thần buộc phải buông tay.
Y nắm chặt cổ tay phải, mặt tái đi vì đau.
Lạc Thanh Hàn chỉnh lại áo bị lệch, chậm rãi hỏi “Ai nói ta muốn đoạt Tạ Sơ Tuyết với huynh?”
Lạc Dạ Thần chịu đau, hung tợn nhìn đối phương tức giận nói.
“Chuyện này còn cần ai nói sao? Thái hậu đã bắt đầu mai mối cho hai người rồi, ngươi giấu chuyện này được sao?!”
Lạc Thanh Hàn “Quả thật Thái hậu có ý định mai mối cho ta và Tạ Sơ Tuyết, nhưng ta từ chối rồi.”
Lạc Dạ Thần sửng sốt, sau đó càng khó chịu hơn.
“Tạ Sơ Tuyết là cô nương tốt như vậy, ngươi dựa vào đâu mà từ chối muội ấy?”
Lời này đúng là vô lý gây sự, nếu là Lạc Thanh Hàn trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không phản bác một câu.
Nhưng Lạc Thanh Hàn hiện giờ có thể nói dối mà không thay đổi sắc mặt.
“Vì ta biết huynh thích Tạ Sơ Tuyết.”
Lạc Dạ Thần ngẩn ra.
Y chưa từng nghĩ tới Thái tử sẽ nói như vậy.
Lửa giận vốn đang bùng cháy như gặp phải tuyết rơi dày đặc, nháy mắt dập tắt một nửa ngọn lửa.
Y lắp bắp hỏi “Ngươi … ngươi vì ta … mới từ chối Tạ Sơ Tuyết?”
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói “Huynh là huynh trưởng của ta, nếu ta đã biết huynh thích Tạ Sơ Tuyết, sao có thể cưới nàng ta? Nàng ta xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là người ngoài, sao có thể so với tình huynh đệ giữa chúng ta?”
Nói xong, hắn cười tự giễu, trên mặt lộ ra vẻ tổn thương.
“Nhưng mà xem biểu hiện của huynh, có vẻ như ta tự mình đa tình rồi, huynh thà tin người ngoài còn hơn là tin ta.”
Cơn giận trong lòng Lạc Dạ Thần hoàn toàn bị dập tắt.
Y muốn giải thích nhưng không biết nói gì, thật sự không biết làm sao.
Lạc Thanh Hàn “Nếu huynh thật sự thích Tạ Sơ Tuyết thì đến cầu xin phụ hoàng ban hôn, chỉ cần phụ hoàng đồng ý hôn sự của hai người, sau này không ai có thể đoạt Tạ Sơ Tuyết từ tay huynh.”
Nói xong, hắn quay người đi.
“Huynh tự tiện xông vào Đông cung, đáng lẽ phải phạt, niệm tình huynh chỉ nhất thời hấp tấp, ta cũng không so đo với huynh, huynh đi đi.”
Lạc Dạ Thần không kịp nói gì, Lạc Thanh Hàn đã đi ra ngoài.
Lạc Dạ Thần ngây người đứng đó, nhìn về hướng đệ đệ rời đi, không biết làm gì mới phải.
Thường công công thấy vậy bất đắc dĩ thở dài “Vương gia, người làm Thái tử Điện hạ tổn thương rồi.”
Lạc Dạ Thần đã bắt đầu hối hận.
Vừa rồi y không nên vội vã trút giận lên Thái tử khi chưa hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Nhưng y có chết cũng phải giữ thể diện, không chịu thừa nhận mình hối hận, giả vờ bình tĩnh.
“Liên quan gì đến ta? Không phải ta chỉ tùy tiện nói hắn mấy câu thôi sao, có cần đến mức vậy không? Cũng không phải tiểu cô nương, mới thế mà đã tổn thương.”
Thường công công “Có quan tâm mới dễ tổn thương chứ.”
Lạc Dạ Thần không nói nên lời.
Thường công công “Nô tài tiễn người ra ngoài.”
Thường công công nghiêng người, làm động tác mời.
Lạc Dạ Thần nhìn căn phòng Thái tử rời đi, chắc chắn Thái tử không định quay lại gặp mình nữa, y đành hậm hực như gà trống chiến bại rời khỏi điện Thanh Ca.
Buổi chiều, Lạc Thanh Hàn gọi Tiêu Lăng Phong đến cung Minh Quang.
“Ta bảo khanh theo dõi Tây Lăng vương, có gì khác thường không?”
Tiêu Lăng Phong thành thật đáp “Bẩm Điện hạ, gần đây Tây Lăng vương ngoài vào cung ra thì còn thích đến rạp hát, sáng nay đến phủ Anh vương một chuyến, nghe nói là muốn thay con gái trút giận.”
Kế đó, ông nói những tin đồn về Tạ Sơ Tuyết đang lan truyền bên ngoài.
Lạc Thanh Hàn “Sau khi Tây Lăng vương gặp Anh vương, Anh vương có biểu hiện gì?”
Tiêu Lăng Phong “Anh vương vội vàng vào cung, hình như có việc rất quan trọng cần làm gấp.”
Lạc Thanh Hàn đã hiểu.
Có vẻ như chuyện Anh vương đột nhiên phát điên có liên quan đến Tây Lăng vương và Tạ Sơ Tuyết.
Đây rõ ràng là đang chia rẽ tình huynh đệ giữa Anh vương và hắn.
Vốn giữa họ đã có bất hòa, chuyện này ai cũng biết, Tây Lăng vương cần gì phải chia rẽ thêm?
Lạc Thanh Hàn “Tây Lăng vương thường xuyên đến rạp hát?”
Tiêu Lăng Phong “Đúng vậy, Tây Lăng vương rất thích nghe kịch. Lần này ông ấy vào kinh, còn dẫn theo một đoàn kịch từ quận Tây Lăng. Ông ấy thường mời người khác đến nhà nghe kịch, bình thường cũng đến rạp hát bên ngoài, rạp hát ông ấy thường đến nhất là Xảo Âm Viên, mạt tướng đã tra xét Xảo Âm Viên, không có gì bất thường.”
Lạc Thanh Hàn “Còn Tạ Sơ Tuyết? Nàng ta có động tĩnh gì không?”
Tiêu Lăng Phong sửng sốt, hiển nhiên ông không ngờ Thái tử sẽ hỏi đến Tạ Sơ Tuyết.
“Tạ cô nương phần lớn thời gian đều ở nhà, thỉnh thoảng cùng thị nữ ra ngoài, cụ thể đi đâu thì không biết.”
Lạc Thanh Hàn “Giám sát nàng ta một chút, tra xem mỗi lần nàng ta ra ngoài sẽ đi đâu? Gặp những ai?”
“Vâng!”
Tiêu Lăng Phong lo lắng rời khỏi cung Minh Quang.
Ông nghe nói Thái hậu có ý định mai mối Thái tử với Tạ Sơ Tuyết.
Vốn ông không quan tâm, dù sao Thái tử có mệnh khắc thê, trong vòng ba năm không được cưới chính phi.
Nhưng thấy Thái tử quan tâm đến Tạ Sơ Tuyết như vậy, chẳng lẽ Thái tử động lòng với Tạ Sơ Tuyết rồi?
Nếu thật là vậy, Tiêu trắc phi sẽ có thêm đối thủ tranh sủng.
Tiêu Lăng Phong càng nghĩ càng lo lắng.
Thường công công “Ta tiễn người tới đây, người đi thong thả.”
Tiêu Lăng Phong không nhịn được hỏi “Gần đây Thái tử và Tiêu trắc phi có tốt không?”
Thường công công “Rất tốt.”
Tiêu Lăng Phong “Vậy Thái tử đối xử với Tạ Sơ Tuyết …”
Ông còn chưa nói hết câu, Thường công công đã hiểu ý ông.
Thường công công cười nói “Đây là chuyện riêng của Thái tử, ta chỉ là nô tài, chuyện gì cũng không biết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT