Hoàng đế vô cùng vui mừng khi biết Thái tử và Đại hoàng tử trở về.
Ông nhìn hai người con trai đi vào, nhìn từ trên xuống dưới, thấy hai người chẳng những không gầy đi mà còn có sức sống hơn trước, ông càng thêm yên lòng.
Hoàng đế thân thiết thăm hỏi vài câu, nhận định công trạng của hai người trong việc bình định nội loạn ở quận Trần Lưu.
“Trước giờ trẫm luôn thưởng phạt rõ ràng, nếu lần này các con đã lập công, nhất định phải được ban thưởng. Các con nói đi, muốn ban thưởng thứ gì?”
Lạc Thanh Hàn cung kính nói “Nhi thần chỉ muốn phụ hoàng mẫu hậu khỏe mạnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, không còn cầu mong gì khác.”
Vốn Lạc Dạ Thần muốn nhân cơ hội này xin phụ hoàng ban hôn, nhưng lại nghe thấy một loạt lời chính nghĩa của Thái tử, nếu so ra, có vẻ như chuyện tình cảm này của y quá nông cạn.
Lời của Lạc Dạ Thần nghẹn trong họng, không thể nói ra.
Hoàng đế cảm thán nói “Thái tử trưởng thành thật rồi, ngày càng hiểu chuyện, có phong thái của trữ quân, trẫm không nhìn nhầm con!”
Sau đó ông nhìn sang Đại hoàng tử, muốn biết Đại hoàng tử muốn ban thưởng cái gì?
Thái tử người ta đã nâng cao phong thái như vậy, Lạc Dạ Thần không thể khiến bản thân quá tầm thường.
Y lớn tiếng nói “Cừu Viễn mưu hại Thái tử, âm mưu tạo phản, tội vốn đáng chết, nhi thần giúp Thái tử diệt trừ gã, chỉ là làm tròn bổn phận của mình. Đối với nhi thần, có thể giúp phụ hoàng phân ưu đã là phần thưởng lớn nhất rồi!”
Hoàng đế nghe vậy càng thêm an ủi.
Ông vỗ vỗ vai hai người con trai, khích lệ nói.
“Các con giỏi lắm! Hi vọng các con có thể tiếp tục duy trì, huynh đệ đồng lòng, việc lớn ắt thành, trẫm tin tưởng các con!”
Tuy Thái tử và Đại hoàng tử nói không cần ban thưởng, nhưng Hoàng đế vẫn ban thưởng cho họ.
Thái tử nhận được bảo kiếm tên Yên Diệt, nghe nói kiếm này được làm từ huyền thiết, do thợ lành nghề rèn nên, chém sắt như chém bùn.
Quan trọng nhất, nó là kiếm của Thái tổ Hoàng đế, vốn bản thân nó đã có ý nghĩa khác thường.
Ngoài bảo kiếm, Hoàng đế còn ban thưởng cho Thái tử rất nhiều vàng bạc châu báu và cổ vật.
Đại hoàng tử được phong làm Anh vương.
Lạc Dạ Thần không ngờ phụ hoàng lại hào phóng như vậy, trực tiếp phong vương cho y.
Y mừng rỡ trong lòng, vội quỳ xuống tạ ân.
Dù chỉ có tước vị, không có đất phong, nhưng cũng đủ rồi.
Trong hơn mười hoàng tử, đến giờ y là người duy nhất được phong vương.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến y tỏa sáng rồi!
Lúc bước ra khỏi ngự thư phòng, Lạc Dạ Thần cảm thấy sảng khoái, cả người bay bổng.
Từ nay về sau, y không chỉ là Đại hoàng tử, còn là Anh vương!
Y cố tình khoe khoang với Thái tử.
“Phụ hoàng phong ta là Anh vương, lại chỉ cho ngươi một thanh kiếm, xem ra, trong lòng phụ hoàng, địa vị của ta quan trọng hơn ngươi nhiều!”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi “Có phải huynh đã quên bộ dạng đeo mận gai nhận lỗi lúc trước của mình rồi không?”
Lạc Dạ Thần “……”
Lạc Thanh Hàn “Còn có bộ dạng huynh bị treo trên tường thành Bàn Vân.”
Lạc Dạ Thần “……”
Lạc Thanh Hàn “Còn bộ dạng huynh bị ni cô tát.”
Lạc Dạ Thần “……”
Lạc Thanh Hàn “Huynh còn muốn nói gì không?”
Lạc Dạ Thần thấy ngột ngạt “Không … không có.”
Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi đi ngang qua y.
Lạc Dạ Thần ở sau lưng hắn nghiến răng vung nắm đấm, hận không thể đập hắn ngay tại chỗ.
Dù bực tức nhưng Lạc Dạ Thần vẫn phải theo Thái tử đến cung Trường Lạc.
Thái hậu thấy hai cháu trai bình an trở về, mừng rỡ kéo hai người trò chuyện rất lâu.
Rời khỏi cung Trường Lạc, hai người lại đến điện Tiêu Phòng.
Tần hoàng hậu vẫn như cũ, mặc y phục tối màu, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lãnh đạm, cả người toát ra cảm giác xa cách.
Bà lạnh lùng nhìn Thái tử và Đại hoàng tử đang quỳ trước mặt, không có ý hàn huyên với hai người.
Lạc Dạ Thần cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ y đã không thích Hoàng hậu nghiêm túc cứng nhắc trước mặt, mỗi lần đối mặt với bà, dường như dù y làm gì cũng đều sai cả.
Giống như bây giờ, dù y chỉ đang ngồi cũng cảm giác như có kim châm dưới mông, có ngồi thế nào cũng cảm thấy không ổn.
Ngược lại, Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn ngồi ngay ngắn, tư thế ung dung điềm tĩnh, không ai có thể tìm ra khuyết điểm.
Hắn lúc này gần như giống hệt Tần hoàng hậu.
Không phải giống về ngoại hình, mà là cảm giác xa cách giống hệt nhau.
Lạc Thanh Hàn làm theo trình tự, đầu tiên hắn hỏi vài câu về sức khỏe của Hoàng hậu, sau đó nói những chuyện của hắn ở quận Trần Lưu. Từ đầu đến cuối giọng điệu rất bình tĩnh, bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác, không có một chút cảm xúc nào.
Lạc Thanh Hàn “Đúng là gặp một chút rắc rối, nhưng không phải chuyện gì lớn, đã giải quyết hết rồi.”
Nói cũng thật nhẹ nhàng, giống như lúc đi dạo không cẩn thận trượt chân, khiến người khác hoàn toàn không tưởng tượng ra hắn đang đối mặt với nguy hiểm bị truy sát.
Tần hoàng hậu “Nếu không phải ngươi cứ khăng khăng muốn đến quận Trần Lưu, cũng sẽ không gặp phải những phiền phức này.”
Nếu là trước kia, Lạc Thanh Hàn có thể sẽ giải thích vài câu, hiện giờ hắn thậm chí còn không có hứng muốn giải thích.
Vì hắn biết, dù hắn có nói bao nhiêu, Tần hoàng hậu cũng sẽ không quan tâm.
Không cùng chí hướng, khó mà đàm luận.
Lạc Thanh Hàn thuận theo đáp “Người nói rất đúng.”
Tần hoàng hậu “Lần này ngươi có thể bình an quay về, xem như ngươi mạng lớn, nhưng lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy, lần này coi như là một bài học, sau này không nên hấp tấp hành sự.”
Lạc Thanh Hàn “Người nói rất đúng.”
Tần hoàng hậu “Ngươi thân là Thái tử, từng lời nói hành động đều rất quan trọng, đừng nghĩ gì làm nấy, trước khi làm việc gì thì hãy nhớ đến thân phận của mình, có những sai lầm người khác phạm được, nhưng ngươi thì không, ngươi không có tư cách phạm sai lầm.”
Lạc Thanh Hàn “Người nói rất đúng.”
Tần hoàng hậu “……”
Sắc mặt bà không đổi nhìn Thái tử, mà ánh mắt ngày càng lạnh.