Sự thật chứng minh khi Lạc Dạ Thần mặt dày, y quả thật mặt dày vô đối!
Vì bảo vệ bát sủi cảo lớn trong tay, y trực tiếp nhổ bước bọt vào trong bát, sau đó đắc ý cười nhìn Thái tử và Tiêu Hề Hề.
“Bây giờ bát sủi cảo này là của ta!”
Tiêu Hề Hề “……”
Tiêu Hề Hề tức thì bật khóc.
Lạc Thanh Hàn nhanh chóng ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng, an ủi nàng “Đừng khóc, ta cho người nấu một nồi sủi cảo khác, nàng muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Tiêu Hề Hề nghe vậy, tiếng khóc mới dần ngừng lại.
Nàng ngậm nước mắt nói “Thần thiếp thích ăn sủi cảo nhân thịt heo cải thảo, phải cho nhiều thịt ít cải.”
Lạc Thanh Hàn lau nước mắt cho nàng “Được.”
Hắn liếc nhìn Thường công công.
Thường công công hiểu, lập tức nói “Nô tài đi bảo ngự trù chuẩn bị.”
Lạc Dạ Thần thấy vậy càng thêm đắc ý.
Dù y bị thương cũng không ai có thể cướp thắng y!
Y cầm đũa gắp một sủi cảo cỡ lớn, nhìn kỹ một chút, phát hiện sủi cảo ngoại trừ có hơi lớn cũng không có gì đặc biệt, nhất định có thể ăn được.
Y thử cắn một miếng, là nhân trứng hẹ.
Trứng hẹ do chính tay ngự trù xào nên mùi vị dĩ nhiên rất ngon.
Lạc Dạ Thần hài lòng, sau đó cắn một miếng lớn.
Kết quả lần này suýt nữa gãy răng!
Y đau đớn hét lên.
Tiêu Hề Hề và Thái tử đang chuẩn bị ăn hai bát sủi cảo nhỏ hơn thì nghe thấy tiếng hét, đồng thời quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần che miệng, đôi mắt đau đến đỏ ửng.
Tiêu Hề Hề hỏi “Người sao vậy?”
Lạc Dạ Thần duỗi ngón tay, lấy đồng tiền có mùi trứng hẹ từ trong miệng ra.
Y tức giận hỏi “Các ngươi còn giấu đồ trong sủi cảo, các ngươi muốn giết ta sao?!”
Tiêu Hề Hề nhìn thấy đồng tiền, đôi mắt nàng sáng lên, vui vẻ nói “Đây là đồng tiền ta cố ý bỏ vào, nếu người ăn trúng nó, có nghĩa là trong năm tới người sẽ gặp may mắn!”
Lạc Dạ Thần ngẩn người.
Y không ngờ còn có chuyện như vậy.
Tiêu Hề Hề thúc giục Thái tử bên cạnh.
“Người cũng mau ăn đi, thần thiếp bỏ tận mấy đồng tiền trong sủi cảo, đừng để Đại hoàng tử chiếm hết điềm lành.”
Lạc Thanh Hàn gắp một chiếc sủi cảo, từ từ cắn nó.
Tiêu Hề Hề nhìn hắn không chớp mắt.
Lạc Thanh Hàn há miệng, phun ra một đồng tiền.
Tiêu Hề Hề vui vẻ nói “Điện hạ cũng ăn được tiền rồi!”
Lạc Dạ Thần nhìn đồng tiền trong tay, dù răng vẫn còn đau, nhưng tức giận trong lòng đã biến mất.
Y lau sạch đồng tiền rồi nhét dưới gối.
Kế đó Tiêu Hề Hề cũng ăn sủi cảo có đồng tiền, nàng cầm đồng tiền trong tay, vui vẻ nói “Xem ra năm tới chúng ta đều sẽ gặp may mắn!”
Lạc Thanh Hàn đưa đồng tiền của mình cho nàng.
“Nàng giữ giúp ta.”
Tiêu Hề Hề lau sạch hai đồng tiền, nhét chúng vào túi tiền mà nàng mang theo bên mình.
Nàng còn muốn ăn tiếp, nhưng bị Lạc Thanh Hàn ngăn lại.
Hắn nhắc nhở “Nhân sủi cảo hình như chưa chín.”
Tiêu Hề Hề cẩn thận nhìn, thấy thịt heo trong sủi cảo vẫn còn sống.
Nàng ngạc nhiên “Sao lại như vậy?”
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc suy nghĩ “Có lẽ chúng ta gói sủi cảo quá lớn.”
Tiêu Hề Hề thất vọng “Xem ra không thể quá tham lam, sau này chúng ta gói sủi cảo nhỏ hơn.”
Lạc Thanh Hàn định sai người mang số sủi cảo này vào bếp nấu lại, nhưng phát hiện Lạc Dạ Thần đã ăn hết một nửa, nhìn y ăn ngon lành, dường như không để ý nhân sủi cảo chưa chín.
Lạc Dạ Thần nhét sủi cảo vào miệng, cảm thấy mùi vị sủi cảo ngon hơn nhiều so với dự đoán.
Y đang ăn, đột nhiên phát hiện Thái tử và Tiêu trắc phi nhìn y không chớp mắt, sắc mặt rất kỳ lạ.
Lạc Dạ Thần nuốt sủi cảo trong miệng, cảnh giác hỏi “Các ngươi muốn làm gì? Lẽ nào còn muốn cướp sủi cảo của ta?”
Tiêu Hề Hề “Không, chúng ta không cướp của người.”
Lạc Dạ Thần thấy nàng chủ động nhượng bộ, lập tức đắc ý “Hừ, xem như các ngươi biết điều!”
Y nhanh chóng ăn hết sủi cảo trong bát.
Y lau miệng, cảm thấy chưa đã “Không ngờ tay nghề của các ngươi cũng không tệ, nếu sau này Tam hoàng đệ không thể làm Thái tử, có thể dẫn thê tử ra ngoài mở sạp bán sủi cảo, ha ha ha!”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm hỏi “Huynh không thấy đau bụng sao?”
“Thân thể ta còn khỏe hơn ngươi nhiều, sao ta có thể đau bụng, ngươi …” Lạc Dạ Thần còn chưa nói xong, phút chốc cảm thấy bụng đau thắt.
Thấy y ôm bụng sắc mặt tái nhợt, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn lập tức hiểu ra.
Tiêu Hề Hề “Chúng ta về phòng mình ăn sủi cảo thôi.”
Lạc Thanh Hàn “Ừm, đi thôi.”
Lạc Dạ Thần đau đớn hét lên “Có phải các ngươi bỏ thuốc vào sủi cảo không?”
Tiêu Hề Hề “Không, chúng ta chỉ nấu sủi cảo chưa chín thôi.”
Lạc Dạ Thần “……”
Y đập đầu vào thành giường, tự hỏi đi hỏi lại.
Sao y lại nghĩ không thông như vậy? Lại đi ăn sủi cảo của đôi cẩu nam nữ đó!
Tiêu Hề Hề và Thái tử về phòng, ăn một bữa sủi cảo nhân thịt heo cải thảo ngon lành.
Lạc Dạ Thần bị tiêu chảy suốt cả buổi chiều, cuối cùng phải nhờ thái y kê đơn, mới dần đỡ hơn.
Tiêu Hề Hề nhìn y, thấy y nằm trên giường như người chết.
Nàng vốn tưởng bộ dạng y như vậy sẽ không thể đi miếu hội, nhưng không ngờ sau bữa cơm tất niên, Lạc Dạ Thần kéo lê thân thể yếu ớt của mình, kiên quyết bò xuống giường.
Y nhận nạng từ thái giám, khập khiễng đi đến bên cạnh Thái tử và Tiêu trắc phi, ngẩng cao đầu nói.
“Không phải chỉ là sủi cảo chưa chín thôi sao? Ta đường đường là Đại hoàng tử, chuyện này chả là gì với ta cả!”
Tiêu Hề Hề nhìn hai chân run run của y, có hơi không đành “Lúc này rồi cũng đừng cố khoe mẽ nữa?”
Lạc Dạ Thần “Ta không có khoe mẽ, ta rất mạnh mẽ!”
Tiêu Hề Hề “……”
Được thôi, người vui là được!
Miếu hội trong thành cực kỳ náo nhiệt, không chỉ có các tiết mục múa rồng múa lân, mà còn có nhiều sạp bán hàng, bán đồ ăn, còn có sạp bán đèn lồng, câu đối, pháo hoa, mặt nạ, v.v…
Tiêu Hề Hề cầm một chiếc mặt nạ mèo mập, đeo nó lên mặt, chớp mắt với Thái tử.
“Đẹp không?”
Lạc Thanh Hàn “Đẹp.”
Tiêu Hề Hề chọn ba chiếc mặt nạ là mèo mập, hồ ly, heo con.
Nàng đưa mặt nạ hồ ly cho Thái tử, đưa mặt nạ heo con cho Đại hoàng tử.
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Cô lại chọn cho ta chiếc mặt nạ xấu như vậy?!”
Tiêu Hề Hề “Đâu có xấu, rất dễ thương mà, không tin người đeo thử xem.”
Có lẽ vì vẻ mặt nàng quá nghiêm túc, Lạc Dạ Thần mới tin lời nói nhảm của nàng, cầm mặt nạ heo con đeo lên mặt.
Qua lớp mặt nạ, giọng y như bị bóp nghẹt.
“Không xấu thật à?”
Tiêu Hề Hề “Không xấu, rất hợp với người!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT