Trong thư phòng, Cừu Viễn đang bàn bạc kế sách ứng phó trước những đợt tấn công của kẻ địch, chợt nghe quản gia đến báo.
“Đại công tử, vương gia không xong rồi, người mau đến xem thử đi!”
Cừu Viễn cau mày, hỏi “Không phải nói có thể kéo dài một thời gian sao?”
Quản gia khóc nói “Tôi cũng không biết, vừa rồi vương gia đột nhiên nôn ra máu, còn hôn mê bất tỉnh, đại phu nói có thể tắt thở bất cứ lúc nào.”
Cừu Viễn hết cách, chỉ đành nói với thanh y lang quân.
“Tiên sinh, người giúp ta trông chừng, ta sẽ quay lại ngay.”
Thanh y lang quân khẽ gật đầu “Ừm.”
Thanh y lang quân nhìn Cừu Viễn vội vàng rời đi, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.
Thanh y lang quân đứng lên, nói với những người khác trong phòng “Ta còn có chút việc, muốn ra ngoài một lát, các ngươi tiếp tục bàn bạc đi.”
Thanh y lang quân không quan tâm phản ứng của người khác, đi thẳng ra khỏi thư phòng.
Thanh y lang quân đi theo Cừu Viễn, nhìn gã bước vào Trường Sinh cư.
Một lúc sau, cửa Trường Sinh cư mở ra, người bước ra không phải Cừu Viễn, mà là Cừu Thịnh.
Cừu Thịnh còn cầm một cái đầu đầy máu trên tay.
Đó là đầu của Cừu Viễn.
Thanh y lang quân nhìn thấy đầu người, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Vốn thanh y lang quân nghĩ Cừu Viễn sẽ chết trong tay Thái tử, lại không ngờ tới cuối cùng Cừu Viễn chết trong tay đệ đệ mình.
Cừu Viễn giết nhị đệ, cuối cùng chết dưới tay tam đệ.
Đây xem như là quả báo của gã.
Thanh y lang quân từ xa chắp tay với Cửu Thịnh “Tam công tử.”
Cừu Thịnh thậm chí còn không thèm nhìn, nét mặt tê dại đi về phía trước.
Máu từ đầu người nhỏ xuống liên tục, để lại một vệt dài chói mắt sau lưng.
Cừu Thịnh đến thư phòng.
Y ném đầu người trong tay xuống bàn.
Tất cả mọi người sợ gần chết, lần lượt lùi lại phía sau, kinh sợ nhìn Cừu Thịnh.
Cừu Thịnh khàn giọng nói “Đại ca mưu hại Thái tử, kế đó gi.ết chết nhị ca, là một kẻ điên cuồng mất trí, chết không đáng tiếc. Bây giờ ta giết gã, là thay trời hành đạo, các ngươi có ý kiến gì không?”
Ai nào dám có ý kiến?
Bọn họ vội vàng quỳ xuống, không dám thở mạnh.
Cừu Thịnh “Nếu các ngươi không phản đối, lập tức mở cổng thành, nghênh đón Thái tử vào thành.”
……
Trong doanh trướng ngoài thành, Lạc Thanh Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Giang Viễn Sơn đột nhiên xông vào, cười lớn hét lên.
“Điện hạ, trên tường thành treo cờ trắng! Kẻ địch đầu hàng rồi!”
Lạc Thanh Hàn mở mắt, không buồn cũng không vui.
Hắn dường như đã lường trước được chuyện này.
Lạc Thanh Hàn bước ra khỏi doanh trướng.
Nhìn từ xa có thể thấy cờ trắng treo trên tường thành.
Đó là dấu hiệu đầu hàng của kẻ địch.
Cổng thành từ từ mở ra, Cừu Thịnh đích thân dẫn năm mươi ngàn quân Xích Tiêu ra khỏi thành.
Bọn họ cởi bỏ áo giáp vũ khí, quỳ xuống khấu đầu để bày tỏ sự thần phục.
Giang Viễn Sơn lập tức ra lệnh cho người tiến lên thu thập vũ khí áo giáp, ghi chép lại tên từng người.
Cừu Thịnh một mình đi đến trước mặt Thái tử.
Lúc này, hai mắt Cừu Thịnh đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, thần sắc tê dại, dù bị đ.è xuống quỳ trên đất cũng không phản ứng, như không quan tâm mọi thứ bên ngoài.
Y cầm hộp gỗ trong tay.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn rơi vào hộp gỗ, hỏi “Đây là gì?”
Cừu Thịnh mở hộp gỗ, để lộ đầu người bên trong.
Đó là đầu của Cừu Viễn.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Ngươi giết gã?”
Cừu Thịnh khàn giọng trả lời “Vâng.”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Đây là ý của ai?”
Phải mất một lúc Cừu Thịnh mới lên tiếng.
“Là ý của phụ vương.”
Lạc Thanh Hàn “Trần Lưu vương vẫn ổn chứ?”
“Không ổn lắm.”
Lạc Thanh Hàn không nói nữa.
Giang Viễn Sơn dẫn người đếm đầy đủ tù binh, rồi bọn họ hùng dũng vào thành Bàn Vân.
Lạc Thanh Hàn đến vương phủ, gặp Trần Lưu vương.
Khiến người ngạc nhiên là tinh thần Trần Lưu vương lúc này thoạt nhìn rất tốt, sắc mặt thậm chí hơi hồng nhuận.
Lạc Thanh Hàn thấy vậy, trong lòng biết đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu.
Trần Lưu vương thấy Thái tử đến, giọng run run nói.
“Bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn đứng bên giường, bình tĩnh nhìn ông “Vương gia không cần đa lễ, người muốn dặn dò chuyện gì cứ việc nói ra, ta sẽ giúp người truyền lời cho phụ hoàng.”
Trần Lưu vương “Điều duy nhất ta hy vọng bây giờ là A Thịnh có thể sống tiếp.”
Lạc Thanh Hàn “Cừu Thịnh đại nghĩa diệt thân, giết phản tặc lập công lớn, ta sẽ thay y xin công với phụ hoàng.”
Trần Lưu vương “Không cần xin công cho nó, người chỉ cần cho nó rời đi là được, người có thể lấy đi binh quyền của năm mươi ngàn quân Xích Tiêu, có được số quân này, sau này người không cần bị ai kiểm soát nữa.”
Lạc Thanh Hàn hỏi một câu khác.
“Mười tám năm trước, Thẩm gia bị thổ phỉ hung ác diệt môn, người dẫn quân càn quét thổ phỉ, có phát hiện được gì không?”
Trần Lưu vương biết thời gian của mình sắp hết, nên ông không có ý che giấu.
“Khi ta đi diệt thổ phỉ, bọn thổ phỉ kia biết mình không thể thoát được, bọn chúng quỳ trên đất gào thét nói là bị người khác sai khiến, muốn diệt trừ Thẩm gia là một người khác. Thật ra ta sớm đoán được một chút, lúc Thẩm gia diệt môn, cửa bị khóa bên ngoài. Khi ngọn lửa bùng phát, vài người trong nhà vẫn còn sống, bọn họ bị mắc kẹt bên trong, không có lối thoát, chỉ đành bị thiêu sống, đêm đó thậm chí có người còn nghe thấy tiếng la hét khóc lóc.”
Lạc Thanh Hàn hỏi tiếp “Nếu người biết chuyện này có ẩn tình, vì sao không điều tra triệt để?”
Trần Lưu vương “Có vài chuyện không phải ta không muốn tra, mà là tra không được.”
“Quận Trần Lưu là địa bàn của người, có chuyện gì mà người tra không được chứ?”
Vẻ mặt Trần Lưu vương phức tạp nhìn hắn “Không phải tất cả chân tướng đều có thể được phơi bày, nghe ta khuyên một câu, đừng điều tra nữa, biết càng nhiều, càng bất lợi cho người …”
Chưa kịp nói xong, ông bắt đầu thở hồng hộc.
Cừu Thịnh nãy giờ canh cửa nghe thấy động tĩnh lập tức mở cửa xông vào.
Y lao đến bên giường “Phụ vương! Người cố chịu một chút, con đi gọi đại phu!”
Trần Lưu vương khó khăn ngăn lại “Không cần, ta … ta phải đi rồi …”
Nước mắt Cừu Thịnh không kìm được mà rơi xuống.
Y nắm chặt bàn tay gầy guộc của phụ vương khóc nói “Là con trai bất hiếu!”
Ánh mắt của Trần Lưu vương dần mất tiêu điểm.
Chẳng mấy chốc, ông tắt thở.
Cừu Thịnh khóc không thành tiếng, nắm chặt tay phụ vương không chịu buông.
Lạc Thanh Hàn quay người, im lặng bước ra ngoài.
Hắn nói với quản gia và những người khác đang canh giữ bên ngoài “Trần Lưu vương, mất rồi.”
Quản gia và những người khác tức thì bật khóc.
Tiếng khóc vang vọng trong Trường Sinh cư.
Tuyết lại bắt đầu rơi.
Lạc Thanh Hàn rời khỏi Trường Sinh cư, gặp Triệu Hiền, Tiêu Lăng Phong, Thường công công và những người khác mà hắn đã lâu không gặp.
Vừa thấy Thái tử, bọn họ lập tức quỳ xuống, nét mặt đầy vui mừng.
Khi nghe tin Thái tử bị ám sát, bọn họ sợ hãi, suýt nữa uất hận mà chết. Bây giờ mọi chuyện sáng tỏ, Thái tử bình an trở về, tâm trạng bọn họ lập tức từ đáy vực leo lê.n đỉnh cao.
Ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh ra lệnh.
“Tiêu tướng quân, dẫn người đến huyện Trầm Bảo, đón Tiêu trắc phi về đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT