Mười mấy quân Xích Tiêu chặn các ngã rẽ, kiểm tra từng người qua đường.
Đặc biệt là khi gặp những nam tử trẻ tuổi, bọn họ tra xét cực kỳ nghiêm khắc.
Tiêu Hề Hề đỡ cái bụng to, dìu Lạc Thanh Hàn đứng cuối hàng, Lạc Thanh Hàn khom người, dùng quần áo quấn đầu, hai mắt nhắm nghiền, trông như một người mù.
Hai người đứng trong hàng nhích từ từ về phía trước.
Khi đến lượt hai người bọn họ, quân Xích Tiêu nhìn chằm chằm mặt Lạc Thanh Hàn, nghi ngờ hỏi “Ngươi bị gì vậy?”
Tiêu Hề Hề giúp trả lời “Chàng là tướng công của tôi, chàng bị mù, còn mắc bệnh nặng, lần này tôi đưa chàng đến huyện thành khám bệnh.”
Nói đến đây nàng bắt đầu gạt nước mắt, kể số của mình cơ cực thế nào, gả cho một người mù thì cũng thôi, đã mù còn bệnh nặng, nàng còn đang mang thai, hiện giờ trong nhà không đủ khả năng kiếm sống, không cách nào sống tiếp được nữa!
Quân Xích Tiêu không kiên nhẫn nghe nàng lảm nhảm, thô bạo cắt ngang lời nàng.
“Được rồi, được rồi, mau lấy thông văn ra đây, c.ởi quần áo trên đầu nam nhân của ngươi ra.”
Tiêu Hề Hề lấy thông văn trong ngực áo, nhưng không đưa cho đối phương mà thì thầm nói.
“Tướng công tôi mắc bệnh phong, lang trung trong thôn nói chàng không được ra gió, có thể lây bệnh. Chàng cũng từng chạm vào thông văn này, đại nhân chỉ cần xem thôi, tốt nhất đừng động vào, tôi sợ đại nhân sẽ bị lây bệnh.”
Lúc này, Lạc Thanh Hàn phối hợp giơ tay phải ra, mu bàn tay nổi đầy mẩn đỏ, nhìn rất đáng sợ.
Đám quân Xích Tiêu đó sợ hãi, vội lùi lại giữ khoảng cách với Lạc Thanh Hàn, sợ bị hắn lây nhiễm.
Tiêu Hề Hề đưa thông văn tới trước mặt họ “Các đại nhân xem thông văn đi!”
Quân Xích Tiêu ghét bỏ “Tránh ra, tránh ra! Các ngươi đừng qua đây!”
Tiêu Hề Hề chỉ đành hậm hực thu về.
Dù vậy, đám quân Xích Tiêu kia vẫn nhất quyết bắt Lạc Thanh Hàn cởi bỏ quần áo quấn trên đầu, bọn họ muốn thấy mặt Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn cũng không lo lắng, cẩn thận vén một góc quần áo, lộ ra hai gò má dày đặc vết đỏ.
Quân Xích Tiêu nhìn dáng vẻ này liền thấy buồn nôn, vội xua tay cho qua.
“Được rồi, được rồi, các ngươi mau đi đi!”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi lấy quần áo che mặt, Tiêu Hề Hề dìu hắn từ từ bước đi.
Mãi cho đến khi bọn họ đi xa, quân Xích Tiêu mới dám tụ tập lại.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn cứ thế được cho qua.
Lạc Thanh Hàn c.ởi bỏ quần áo quấn quanh đầu, dùng nước rửa sạch vết mẩn đỏ vẽ trên mặt và mu bàn tay.
Tiêu Hề Hề lấy túi vải trong quần áo ra, đeo trên lưng rồi đi vào huyện Trầm Bảo với Lạc Thanh Hàn.
Huyện Trầm Bảo là địa bàn của Biệt bộ Tư mã Giang Viễn Sơn.
Giang Viễn Sơn xuất thân hàn môn, tuổi thơ cực khổ, mãi đến tuổi trung niên mới ghi được dấu ấn trên chiến trường, dần dần tích lũy quân công, từng bước được thăng lên chức Biệt bộ Tư mã.
Lạc Thanh Hàn không mấy hiểu về Giang Viễn Sơn.
Tương tự, Giang Viễn Sơn biết rất ít về Thái tử.
Khi Giang Viễn Sơn nghe được tin tức Thái tử bị ám sát, ông chỉ ngạc nhiên, không có quá nhiều cảm xúc khác.
Vốn tưởng chuyện này không liên quan đến ông, nào ngờ Thái tử lại tìm tới cửa.
Giang Viễn Sơn không tin hỏi “Ngươi nói cái gì? Ai tới?”
Người hầu quỳ trên đất, căng thẳng nói “Người đó nói mình là Thái tử, muốn gặp người, hắn còn đứng bên ngoài, người có muốn gặp hắn không?”
Giang Viễn Sơn thấy chuyện này quá hoang đường.
Hai ngày trước mới nghe nói Thái tử chết rồi, hôm nay có người tìm tới cửa nói mình là Thái tử.
Tình hình đảo ngược cũng quá nhanh rồi!
Giang Viễn Sơn chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, trong lòng rối bời.
Nếu người tới là Thái tử thật, vậy có nghĩa Thái tử bị ám sát là tin giả.
Vậy Cừu Lỗi bị Cừu Viễn giết há chẳng phải chết oan sao?
Nghĩ đến đây, ông lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Vì Giang Viễn Sơn xuất thân hàn môn, ông sợ nhất là dính líu đến loại âm mưu này.
Ông không muốn dấn thân vào vũng nước đục này chút nào.
Nhưng người tới trước cửa rồi, nếu đóng cửa không gặp, hắn trở lại thân phận Thái tử, rồi tính sổ với ông, nhất định sẽ không có kết cục tốt!
Do dự một hồi, Giang Viễn Sơn quyết định gặp người tự xưng là Thái tử.
Kế đó, Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề được mời vào phòng.
Giang Viễn Sơn cẩn thận quan sát nam tử trẻ tuổi bước vào, đánh giá đối phương mấy lần.
Tuy đối phương mặc quần áo vải thô bình thường, thoạt nhìn bụi bặm dơ bẩn, nhưng tướng mạo và phong thái tuyệt đối không phải người bình thường.
Trong lúc Giang Viễn Sơn đang do dự không biết nên xưng hô thế nào thì Lạc Thanh Hàn chủ động lấy ấn tín Thái tử mà hắn mang theo bên mình ra.
Hắn đặt ấn tín trước mặt Giang Viễn Sơn, ra hiệu cho ông tự mình kiểm tra.
Giang Viễn Sơn cầm ấn tín quan sát cẩn thận, nhanh chóng kết luận ấn tín này là thật!
Giang Viễn Sơn vội vàng hai tay trả ấn, sau đó quỳ xuống cung kính hành lễ.
Giang Viễn Sơn mời hắn ngồi, sai người dâng trà bánh.
Tiêu Hề Hề vừa lạnh vừa đói, nàng vừa thấy trà nóng, không khách khí uống ngay.
Giang Viễn Sơn rất tò mò thân phận của nàng, nhưng không dám hỏi nhiều.
Lạc Thanh Hàn chủ động giới thiệu “Nàng là Tiêu trắc phi.”
Giang Viễn Sơn cả kinh “Thì ra là Trắc phi nương nương!”
Ông chắp tay với Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn nói ngắn gọn những gì xảy ra trong phủ Trần Lưu vương.
Tuy Giang Viễn Sơn cũng sớm đoán được, nhưng sau khi nghe Thái tử nói toàn bộ quá trình, trong lòng vẫn không khỏi có chút ớn lạnh.
Ông không ngờ Cừu Viễn lại độc ác như vậy, càng không ngờ Thái tử có thể vượt qua nhiều chướng ngại, bình an thuận lợi đến huyện Trầm Bảo.
Như vậy cho thấy, Thái tử đúng là người mang thiên mệnh!
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Thuộc hạ của ta vẫn còn ở thành Bàn Vân, ta cần mượn sức của ông tấn công thành Bàn Vân từ bên ngoài, vạch trần bộ mặt thật của Cừu Viễn!”
Giang Viễn Sơn do dự một chút “Quân Xích Tiêu có năm mươi ngàn, mà vi thần chỉ có ba mươi ngàn, nếu đánh thật, cuối cùng người thua sẽ là chúng ta.”
Ông dừng lại, rồi thận trọng nói thêm.
“Vi thần khuyên người đợi thêm một chút, trước tiên chúng ta có thể truyền tin về triều, xin triều đình phái quân đến tiếp viện, đến lúc đó nhân số đông đảo, chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn.”
Lạc Thanh Hàn nhận ra ông không muốn làm người dẫn đầu.
Ông muốn trì hoãn thời gian, để người khác nhặt củ khoai nóng này.
Muốn tên lỏi đời này bất chấp tất cả giúp hắn, độ khó thật sự quá cao rồi.
May là Lạc Thanh Hàn đã có chuẩn bị.
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm đối phương, chậm rãi hỏi “Giang Viễn Sơn, khanh có còn nhớ hai mươi năm trước, gia chủ Thẩm gia từng cho khanh mượn tiền không?”
Giang Viễn Sơn sững sờ.
Mặt ông lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Thái tử đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT