Huyện lệnh chỉ tùy tiện bịa lý do mà thôi, nếu mời thái y đến khám thật, sẽ bại lộ ngay lập tức.
Trong lòng ông thấp thỏm bất an, vội vàng từ chối.
“Không cần, không cần, vi thần đã uống thuốc rồi, hẳn sẽ sớm khỏi thôi.”
Lạc Thanh Hàn cũng không ép buộc.
Hắn chậm rãi nói “Các khanh không cần quá câu nệ, cứ thả lỏng một chút, nếu muốn ăn món gì thì có thể nói ra, ta sẽ bảo ngự trù nấu cho các khanh.”
Hắn càng nói, Huyện lệnh càng cảm thấy trong lời có ẩn ý, thậm chí yến tiệc này cũng vô cùng dụng tâm.
Chúng quan viên ngày càng cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặt đầu.
Ai nấy đều run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.
Lạc Thanh Hàn sai người rót rượu cho bọn họ.
Huyện lệnh nhìn ly rượu trước mặt, không dám động đậy.
Tục ngữ có câu, rượu vào lời ra.
Bọn họ uống say rồi, chẳng phải sẽ nói điều gì đó sao?
Huyện lệnh tự cho mình là quan thanh liêm, nhưng không ai là hoàn hảo, thỉnh thoảng cũng mắc một chút sai lầm, đổ sai lầm nhỏ đó cho người khác hẳn không có gì to tát, cùng lắm là bị khiển trách một trận, nhưng vị Thái tử trước mặt này thì khác!
Hắn là khắc tinh của Huyện lệnh trong truyền thuyết! Chuyên khắc các Huyện lệnh!
Thái tử liếc nhìn Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong hiểu ý, lập tức nâng ly rượu lên, cười nói với Huyện lệnh.
“Nào nào nào, đừng khách sáo, ly rượu này ta xin cạn trước, mọi người cứ thoải mái!”
Nói xong, ông uống cạn ly rượu.
Tuy Tiêu Lăng Phong nói đám người Huyện lệnh cứ thoải mái, nhưng bọn họ nào dám thoải mái chứ?
Tiêu Lăng Phong là tướng quân tứ phẩm, dù phẩm cấp của võ tướng so với quan văn cùng phẩm cấp thấp hơn một bậc, thì vẫn cao hơn những quan viên nhỏ bé như bọn họ. Người ta là lãnh đạo, đã chủ động uống cạn rồi, những quan viên nhỏ như bọn họ nào dám ra vẻ?
Huyện lệnh cố gắng kìm nén bất an trong lòng, giơ bàn tay run rẩy cầm ly rượu.
Ông thấy mình muốn uống không phải rượu, mà là thuốc độc!
Dưới sự quan sát của Thái tử, Huyện lệnh nhắm mắt quyết tâm, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Rượu này quả nhiên rất ngon, nhưng Huyện lệnh hoàn toàn không có tâm trạng thưởng rượu.
Sau khi đặt ly xuống, trong lòng ông luôn nhắc nhở mình không được uống say, càng không được nói nhảm!
Nếu Huyện lệnh đã cạn, các quan viên khác dĩ nhiên không dám trốn tránh, đồng loạt nâng ly, một hơi uống cạn.
Tiêu Lăng Phong cười ha hả, kéo bọn họ tiếp tục uống, hết ly này đến ly khác, không cho bọn họ cơ hội từ chối.
Đám người Huyện lệnh than khổ trong lòng, Tiêu tướng quân đang cố ý chuốc bọn họ uống say!
Nhưng bọn họ không thể từ chối.
Ai bảo người ta là lãnh đạo chứ? Quan hơn một cấp ép chết người mà!
Đám người Huyện lệnh ngoài mặt cười hi hi, trong lòng khóc hu hu.
Chẳng mấy chốc, đám quan viên đã say khướt, đầu óc choáng váng mơ màng.
Tiêu Lăng Phong nhân cơ hội nói chuyện với bọn họ, hỏi chuyện về Trần Lưu vương.
Nếu là bình thường, đám người này nhất định không dám nói chuyện riêng tư của Trần Lưu vương, nhưng có một câu nói rất hay, kẻ nhát gan uống rượu vào cũng to gan, lúc này dưới men rượu, bọn họ tạm thời quên đi những kiêng kị kia, người nào người nấy đua nhau nói.
Lạc Thanh Hàn không động đến thức ăn đồ uống trước mặt, hắn chỉ ngồi yên ở trên, nghe những người bên dưới nói.
“Thật ra con người Trần Lưu vương phúc hậu, chỉ cần chúng ta không phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng, ngài ấy sẽ nhắm mắt làm ngơ!”
“Tiếc là ngài ấy có một tật xấu, chính là rất thiên vị, đặc biệt là thiên vị đích thứ tử.”
“Hoàng gia coi trọng trưởng tử, thường dân yêu thương ấu tử, nhưng Trần Lưu vương này rất kỳ lạ, không coi trọng trưởng tử, cũng không quan tâm ấu tử, chỉ yêu thương mỗi thứ tử đứng giữa!”
“Trước đây, Trần Lưu vương từng có ý nghĩ lập thứ tử làm vương thế tử, nhưng bị thuộc hạ ngăn cản, vì làm như vậy không hợp lẽ thường. Trần Lưu vương lúc ấy thân thể tráng kiện, đầu óc minh mẫn, biết không thể dựa vào yêu ghét của bản thân mà quyết định người kế thừa ngôi vị vương thế tử.”
“Nhưng bây giờ Trần Lưu vương bệnh nặng, bệnh đến đầu óc mơ hồ, lúc này nhất quyết muốn lập đích thứ tử làm vương thế tử, nghe nói còn dâng cả tấu chương rồi.”
“Nói thật, Đại công tử dù là tài hoa hay nhân phẩm, đều không có gì để bàn cãi, là người sáng giá nhất cho ngôi vị vương thế tử! Bây giờ Trần Lưu vương nhất quyết bỏ qua Đại công tử, lập thứ tử làm vương thế tử, nếu ta là Đại công tử, nhất định sẽ tức chết!”
……
Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi “Con người Cừu Lỗi ra sao?”
Huyện lệnh ngẩn ra một hồi, mới lôi được cái tên Cừu Lỗi từ trong đầu óc say khướt của mình.
“Người nói là Nhị công tử, con người hắn cũng không tệ, đặc biệt là có tài ăn nói, nhưng hắn cho vi thần cảm giác không tốt lắm, rất phù phiếm, không đáng tin cậy.”
“Đương nhiên, vi thần chỉ gặp hắn mới một hai lần, không hiểu rõ hắn lắm, cũng không biết hắn là người thế nào.”
“Dù sao Trần Lưu vương cũng rất thích hắn, ba vị công tử trong vương phủ, được yêu thương nhất chính là Nhị công tử.”
Bọn họ lại nói một số lời đồn về Cừu Lỗi.
Mấy lời đồn này truyền qua miệng khá nhiều người, cũng trở nên vô cùng phóng đại, độ tin cậy rất thấp.
Lạc Thanh Hàn chỉ nghe cho biết, cũng không quá để tâm.
Khi tiệc tàn, các quan viên đều say khướt, bất tỉnh nhân sự.
Dù Tiêu Lăng Phong cố gắng duy trì một chút tỉnh táo, nhưng đầu óc cũng hơi choáng váng.
Lạc Thanh Hàn phái Ngọc Lân vệ đưa những quan viên này về, sau đó đứng dậy rời bàn, quay về phòng mình.
Lúc này Tiêu Hề Hề đã ngủ.
Nàng nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, lông mi rũ xuống, trên mặt in một bóng đen nhỏ, đôi môi hơi mở, thấp thoáng có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng.
Nàng cuộn mình trong chăn như kén tằm, một chân thò ra ngoài chăn.
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên giường, giơ tay nắm chân nàng, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lòng bàn chân nàng.
Tiêu Hề Hề bật dậy, tức thì tỉnh ngủ!
Nàng liều mạng co chân, cười như nắc nẻ.
“Điện hạ, người buông ra, nhột quá ha ha ha!”
Lạc Thanh Hàn thấy nàng cười sắp đứt hơi, cả người run lên.
Hắn mới buông lỏng tay.
Tiêu Hề Hề lập tức rút chân lại, tiếng cười cũng dần ngừng.