Dù giữa Tiêu Khải Minh và Tiêu Hề Hề không có tình cảm tỷ đệ nào, nhưng Tiêu Khải Minh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra nàng.
Hắn không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn hai người bạn bên cạnh, không tin hỏi.
“Hai ngươi nói, người vừa rồi một đấm đánh gãy cây hoa quế là nàng?”
Ô Diệu và Lộ Thiên Ý cùng gật đầu “Đúng vậy!”
Tiêu Khải Minh tỏ ra nghi ngờ “Các ngươi không phải đang chơi ta đó chứ?”
“Không có, là cô ta đó! Chúng ta có thể thề với trời, nếu chúng ta nói dối thì cả đời này đánh bạc chỉ thua chứ không thắng!”
Lời thề độc địa đến mức Tiêu Khải Minh không còn lựa chọn nào khác ngoài tin lời họ.
Lúc này, Tiết thị và Tiêu Tri Lam đang đi phía trước dừng lại, xoay người nhìn ba người họ.
Tiết thị hỏi “Sao bọn con không đi nữa?”
Ô Diệu chỉ vào bóng lưng Tiêu Hề Hề hét lớn “Bá mẫu, chính là tiểu nương tử đó một đấm đánh gãy cây hoa quế, nên đền tiền là cô ta, bọn con bị oan mà!”
Tiết thị nhìn theo hướng chỉ, không khỏi ngạc nhiên.
Đó chẳng phải là con gái lớn của bà sao?
Tiết thị lập tức cau mày, không vui nói “Con đang nói nhảm gì đó? Người ta chỉ là một tiểu nương tử thanh tú, tay trói gà không chặt, sao có thể một đấm đánh gãy cây hoa quế?”
Lộ Thiên Ý phản bác “Người phải tin tưởng bọn con, thật sự là do cô ta đánh gãy! Bọn con có thể thề!”
Tiết thị “Bọn cọn còn nhỏ như vậy sao lại không học điều tốt chứ? Làm gãy cây hoa quế của người ta thì cũng thôi đi, còn khăng khăng đổ tội cho một tiểu nương tử, người ta đắc tội gì bọn con rồi?”
Ô Diệu và Lộ Thiên Ý còn muốn nói gì đó, nhưng bị Tiết thị buộc cắt ngang.
“Bỏ đi bỏ đi, ta cũng đã đền tiền rồi, chuyện này coi như xong, bọn con ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện khắp nơi nữa.”
Nói xong, Tiết thị dắt con gái nhỏ bỏ đi.
Ô Diệu và Lộ Thiên Ý quay sang nhìn Tiêu Khải Minh, khuyến khích nói.
“Khải Minh, vừa rồi không phải ngươi nói muốn bắt tiểu nương tử đó, đánh cho cô ta một trận sao? Bây giờ ngươi ra tay được rồi đó! Chỉ cần bắt được cô ta, buộc cô ta nói ra chân tướng, chúng ta có thể rửa oan rồi.”
Tiêu Khải Minh giả ngu “Hả? Vừa rồi ta có nói sao? Sao ta không nhớ gì hết?”
Ô Diệu và Lộ Thiên Ý nhìn chằm chằm hắn, không ngờ tên tiểu tử này vô sỉ đến vậy, quên hết những gì mình vừa nói.
Tiêu Khải Minh chuyển chủ đề, hỏi “Trước đó, hai ngươi chọc ghẹo người ta thật à?”
Lộ Thiên Ý chột dạ nói.
“Chọc ghẹo gì chứ? Bọn ta chỉ nói mấy câu đùa giỡn cô ta thôi.”
Ô Diệu nhỏ giọng lầu bầu “Bọn ta thấy cô ta xinh đẹp, xung quanh cũng không có ai, miệng nhịn không được, muốn đùa giỡn cô ta vài câu, bọn ta đâu có định làm gì khác.”
Cả ba người họ đều là công tử ăn chơi điển hình.
Nhưng ăn chơi cũng có nhiều loại.
Bọn họ thuộc hạng người có lòng nhưng không có gan.
Bọn họ bình thường kiêu ngạo, ăn uống gái gú cờ bạc, nhưng chỉ ra vẻ mà thôi, nếu bảo bọn họ làm chuyện gì phạm pháp, thì bọn họ không dám.
Dù sao trong nhà còn có trưởng bối, chuyện nhỏ thì không sao, cùng lắm sẽ bị mắng vài câu.
Nhưng nếu gây chuyện lớn, trưởng bối có thể đánh chết bọn họ.
Tiêu Khải Minh nhận thức được điều này, cho nên khi nghe hai người bạn nói chọc ghẹo tiểu nương tử một chút, hắn cũng không để tâm lắm, dù sao trước đây bọn họ cũng làm qua những chuyện tương tự không ít lần.
Nhưng bây giờ thì khác.
Người bị chọc ghẹo lại là tỷ tỷ của hắn.
Dù quan hệ của hắn và tỷ tỷ không ra sao, thì đó vẫn là tỷ tỷ của hắn!
Tiêu Khải Minh vô cảm nhìn chằm chằm hai người bạn trước mặt, ánh mắt lạnh lùng như thể con dao đang bay.
Da đầu Ô Diệu và Lộ Thiên Ý tê dại, không kìm được rụt cổ lại.
Tiêu Khải Minh “Hai ngươi biết tiểu nương tử kia là ai không?”
Ô Diệu và Lộ Thiên Ý cùng lắc đầu, tỏ ý không biết.
Tiêu Khải Minh dùng ngón trỏ chỉ chỉ bọn họ, lạnh lùng nói “Hai người các ngươi xong đời rồi!”
Sau đó, hắn xoay người đi theo Tiết thị và Tiêu Tri Lam.
Ô Diệu và Lộ Thiên Ý ngơ ngác.
Bọn họ nhìn nhau, không hiểu Tiêu Khải Minh có ý gì?
Không phải bọn họ chỉ chọc ghẹo người ta vài câu thôi sao? Kết quả chọc ghẹo không thành, còn bị dọa chết khiếp.
Sao lại xong đời chứ?
Hai người vội vàng đuổi theo, muốn túm lấy Tiêu Khải Minh hỏi rốt cuộc là chuyện gì?
Nhà ăn của chùa Quang Chiếu rất rộng rãi, được chia thành hai nơi, bên ngoài là đại sảnh, bày rất nhiều bàn ăn và bồ đoàn, khách hành hương ngồi trên bồ đoàn thưởng thức bữa chay ngon miệng.
Bên trong là các phòng riêng được ngăn cách bằng bình phong.
Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề đến phòng riêng, nhưng lúc này, có người gọi họ.
Nhìn lại, thấy người gọi là Tiết thị.
Tiết thị dẫn theo một trai một gái vội vàng tiến lên hành lễ.
Bà chưa kịp nói thì đã bị Thái tử cắt ngang.
“Hôm nay ta vi phục ra ngoài, không cần đa lễ.”
Tiết thị hiểu ra, thuận theo hỏi “Công tử cũng đến đây dùng cơm chay sao?”
Lạc Thanh Hàn thờ ơ đáp “Ừm.”
Tiêu Tri Lam và Tiêu Khải Minh cũng hành lễ với Thái tử.
Sau khi đứng thẳng dậy, họ không khỏi nhìn Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề cười rạng rỡ với họ, hai lúm đồng tiền xuất hiện bên khóe miệng.
Tiêu Tri Lam lập tức cười đáp lại, ngọt ngào gọi “Tỷ.”
Tiêu Khải Minh nhìn đi chỗ khác, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Thấy vậy, Tiết thị lập tức nhỏ giọng khiển trách.
“Con thái độ gì đấy? Bình thường phu tử dạy con lễ phép thế nào? Mau gọi tỷ.”
Tiêu Khải Minh không chịu gọi.
Tiết thị sợ thái độ này của hắn sẽ làm mất lòng Thái tử và Tiêu trắc phi, Tiết thị giơ tay đánh vào tay hắn, muốn hắn nghe lời hơn.
Nhưng bà càng như vậy, tâm lý nổi loạn của Tiêu Khải Minh càng trở nên quật cường, sống chết cũng không gọi tỷ.
Tiêu Hề Hề cũng không quan tâm.
Bây giờ trong đầu nàng toàn là cơm chay ngon, dĩ nhiên không chú ý có hai thiếu niên quen mặt đang đi theo sau Tiêu Khải Minh.
Nàng nắm tay Thái tử, giục “Chúng ta vào trong ăn cơm trước đi, ta đói quá.”
Lạc Thanh Hàn đáp “Ừm, chúng ta đi.”
Hắn dẫn Tiêu Hề Hề vào một phòng riêng.
Nhóm người Tiết thị đến một phòng riêng khác.
Vừa ngồi xuống, Ô Diệu và Lộ Thiên Ý đã đến bên cạnh Tiêu Khải Minh hỏi nhỏ.
“Tiểu nương tử vừa rồi là tỷ tỷ của ngươi?”
Tiêu Khải Minh cười lạnh “Đúng vậy.”
Tia hi vọng cuối cùng trong lòng triệt để tan tành, nét mặt của Ô Diệu và Lộ Thiên Ý lập tức thay đổi.
Bọn họ cũng biết vài chuyện của Tiêu gia, Tiêu gia có ba trai gái đích xuất, còn có năm trai gái thứ xuất. Tiêu Khải Minh là đích trưởng tử, chỉ có duy nhất một người có thể làm tỷ tỷ của hắn, chính là Tiêu trắc phi đã gả vào Đông cung.
Nói vậy, tiểu nương tử xinh đẹp bị bọn họ chọc ghẹo là Tiêu trắc phi!
Ô Diệu và Lộ Thiên Ý giống như hai tác phẩm điêu khắc bằng đá mất đi màu sắc, ngây người ngồi tại chỗ.
Đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Giờ khắc này, trong đầu bọn họ chỉ còn lại mấy chữ to đùng dính đầy máu —
Xong đời rồi!
Bọn họ lần này chết chắc rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT