Nàng tình cờ gặp một tiểu sa di, hỏi nhà xí ở đâu?
Tiểu sa di xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngượng ngùng chỉ một phương hướng “Ở bên kia.”
“Đa tạ!”
Tiêu Hề Hề đi về hướng đó, nhanh chóng tìm thấy nhà xí.
Nhà xí của chùa Quang Chiếu được xây dựng khá trang nhã, tường trắng ngói đen, bên cạnh trồng một cây hoa quế, trên cây đầy hoa quế vàng.
Thậm chí bước vào nhà xí, vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của hoa quế.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng giải quyết chuyện cá nhân, rồi bước ra khỏi nhà xí.
Vừa bước ra thì va phải hai thiếu niên.
Tiêu Hề Hề vội lùi lại hai bước, muốn vòng qua đối phương.
Nhưng hai thiếu niên giơ tay ra chặn đường nàng.
Trong đó có người hơi mập cười.
“Tiểu nương tử, sao lại một mình ở đây? Có phải bị lạc người nhà không? Có muốn chúng ta giúp nàng tìm người không?”
Tiêu Hề Hề dừng bước, nhìn hai thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi trước mặt.
Cả hai ăn mặc bảnh bao, vừa nhìn là biết thiếu gia nhà giàu.
Tiêu Hề Hề thở dài, nàng chỉ ra ngoài đi nhà xí thôi, sao lại đụng phải kẻ háo sắc vậy chứ?
Nàng nghiêm túc nói “Ta biết đường về, không phiền hai vị bận lòng, xin hai người nhường đường.”
Hai thiếu niên không dễ gì tha cho nàng đi.
“Tiểu nương tử nếu muốn đi, phải gọi chúng ta một tiếng ca ca.”
“Đúng vậy, chỉ cần nàng gọi nghe sao cho hay, chúng ta sẽ thả nàng đi.”
Tiêu Hề Hề nhìn xung quanh, thấy nơi này không có ai khác.
Tiểu lang quân hơi mập đắc ý nói “Tiểu nương tử đừng nhìn nữa, nơi này ngoài nàng và chúng ta, thì không còn ai khác, nàng đừng hy vọng có người giúp nàng.”
Tiêu Hề Hề “Ngươi nói như vậy, ta yên tâm rồi.”
Hai thiếu niên chấm hỏi đầy đầu.
Sao nàng lại thấy yên tâm?
Kế đó, bọn họ thấy tiểu nương tử thanh tú trước mặt giơ tay phải đấm vào cây hoa quế bên cạnh.
Tiếp đó nghe thấy tiếng răng rắc.
Cây hoa quế thô to bằng miệng bát gãy làm đôi, ầm một tiếng ngã xuống đất!
Hai thiếu niên sợ hãi sững sờ.
Tiêu Hề Hề rút tay phải về, nghiêng đầu nhìn họ, hỏi “Còn muốn ta gọi các ngươi là ca ca không?”
“Không, không cần!”
Tiêu Hề Hề “Vậy, có thể nhường đường chưa?”
Hai người mặc kệ y phục có thể bị vướng cây bám cỏ, không chút do dự chui vào bụi cây bên cạnh, cả người run lẩy bẩy.
Hai người dùng ánh mắt kính sợ nhìn Tiêu Hề Hề rời đi.
Thấy nàng đi xa, hai người mới dám chui ra khỏi bụi cây.
Hai người nhìn cây quế bị một đấm gãy đôi, nét mặt sợ hãi tái nhợt như tờ giấy.
Nếu cú đấm đó đánh trúng hai người, e là sẽ tàn phế mất.
Hai người không dám ở lại đây nữa, chạy về hướng khác như một cơn gió.
Hai người chạy không bao xa thì thấy Tiêu Khải Minh.
“Khải Minh! Cứu bọn ta với! Bọn ta vừa gặp phải một nữ ma đầu!”
Hôm nay, Tiêu Khải Minh theo mẫu thân và muội muội đến chùa Quang Chiếu dâng hương.
Hắn không có hứng thú với mấy chuyện dâng hương, để bản thân không buồn chán, hắn đặc biệt mời hai người bạn cùng đến chùa Quang Chiếu.
Hắn định sau khi dâng hương xong, sẽ cùng bạn bè ra ngoài chơi.
Tiêu Khải Minh thấy dáng vẻ vội vã của bọn họ, cau mày hỏi “Ô Diệu, Thiên Ý, không phải hai người đi nhà xí sao? Sao giống như gặp ma vậy?”
“Bọn ta đúng là gặp ma rồi!”
Hai thiếu niên vội vàng kể lại chuyện vừa xảy ra ở cửa nhà xí.
Ban đầu Tiêu Khải Minh không tin, mãi đến khi theo hai người bạn đến gần nhà xí, thấy cây hoa quế bị một đấm đánh gãy, thì mới tin lời bạn của mình.
Tuy nhiên, so với hai người bạn đang sợ hãi hoảng loạn, thì Tiêu Khải Minh tỏ ra phấn khích và tò mò hơn.
Hắn ngồi xổm bên cạnh cây hoa quế, cẩn thận nghiên cứu, tự hỏi làm sao mà cây hoa quế lại bị một đấm đánh gãy?
Đúng lúc này, có tăng nhân đi ngang, thấy cây hoa quế bên cạnh nhà xí bị gãy.
Tăng nhân bước nhanh đến, hỏi nguyên nhân sự việc?
Tiêu Khải Minh và hai người bạn nói sự thật.
Tăng nhân không tin, cảm thấy bọn họ làm gãy cây hoa quế, rồi bịa ra một cái cớ để trốn tránh trách nhiệm.
Thử dùng đầu ngón chân nghĩ xem, một tiểu nương tử làm sao có thể một đấm đánh gãy cây hoa quế thô dày như vậy?
Dù ba người này muốn bịa cái cớ thì cũng nên bịa có tâm một chút chứ!
Tăng nhân muốn bọn họ đền tiền.
Tiêu Khải Minh và hai người bạn đương nhiên không muốn chịu thiệt.
Hai bên giằng co, cuối cùng chuyện cũng đến tai Tiết thị.
Nghe con trai kể lại, Tiết thị cũng cảm thấy con trai mình đang nói dối.
Trên đời này làm gì có tiểu nương tử nào có thể một đấm đánh gãy cây hoa quế?
Lời nói dối này quá hoang đường!
Tiết thị xin lỗi tăng nhân, hứa sẽ đền tiền.
Tăng nhân thấy bà có thái độ nhận lỗi nên không truy cứu, chỉ bắt bà trả một ít tiền.
Tiêu Khải Minh sắp ấm ức chết mất.
“Mẹ, con thật sự không có làm gãy cây hoa quế đó, Ô Diệu và Lộ Thiên Ý đều có thể làm chứng!”
Ô Diệu và Lộ Thiên Ý đứng bên cạnh dùng sức gật đầu phụ họa.
“Đúng đúng! Khải Minh nói thật đó, bọn con có thể làm chứng. Bọn con thấy một tiểu nương tử một đấm đánh gãy cây hoa quế!”
Tiết thị nhíu mày nhìn bọn họ, rất bất lực “Bọn con ở ngoài quậy phá còn được, đây là chùa, là nơi Phật giáo thanh tịnh, sao có thể làm loạn ở đây? Nói gì mà một tiểu nương tử đánh gãy cây hoa quế, xem xem bọn con đang nói gì đây hả? Nếu người khác nghe được chỉ nghĩ đầu óc bọn con có vấn đề, sau này đừng nói mấy chuyện nhảm nhí này nữa.”
Dù Tiêu Khải Minh và hai người bạn có giải thích thế nào, Tiết thị cũng không tin.
Tiêu Tri Lam giúp giải vây “Bỏ đi, bỏ đi, chuyện cũng qua rồi, chúng ta đi ăn cơm chay trước đi, cơm chay ở đây rất nổi tiếng, ăn no rồi chúng ta xuống núi.”
Tiết thị cũng nói “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm chay.”
Tiêu Khải Minh chán nản đi theo họ.
Ô Diệu và Lộ Thiên Ý cũng thấy có lỗi.
Hai người nói nhỏ với Tiêu Khải Minh.
“Xin lỗi, là bọn ta liên lụy ngươi chịu oan.”
Tiêu Khải Minh tức giận nói “Không liên quan tới hai ngươi, đều là lỗi của nữ nhân đó! Rõ ràng là cô ta đánh gãy cây, hại ta bị oan, nếu ta bắt được cô ta, xem ta xử lý cô ta thế nào?”
Hắn vừa dứt lời thì Ô Diệu và Lộ Thiên Ý đồng thanh hét lên.
“Là cô ta! Là cô ta!”
Tiêu Khải Minh hơi ngẩn người “Là ai?”
Ô Diệu chỉ vào người trước mặt, hét lên “Chính cô ta là người đánh gãy cây hoa quế!”
Tiêu Khải Minh lập tức nhìn theo hướng đó, kết quả thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT