Lạc Thanh Hàn sai người mang một ít mứt quả hồng và bưởi đến.

Thấy có đồ ăn ngon, Tiêu Hề Hề lập tức lấy lại tinh thần.

Nàng bóc bưởi, cắn một miếng, chua ngọt mọng nước, rất ngon!

“Điện hạ có muốn ăn thử không?”

Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh nàng, hơi nghiêng đầu, cắn miếng bưởi nàng đưa.

Tiêu Hề Hề mong đợi hỏi “Có ngon không?”

Lạc Thanh Hàn “Cũng được.”

Tiêu Hề Hề ăn rất vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ đút cho Thái tử một miếng.

Họ nhanh chóng ăn hết một quả bưởi.

Lúc này Tiêu Lăng Phong và Tiết thị đã đến.

Thoạt nhìn tinh thần của hai người rất kém.

Đặc biệt là Tiết thị, mắt có hai quầng thâm, dù cố ý trang điểm một lớp thật dày cũng không che được vẻ hốc hác của bà.

Cả đêm qua bà trằn trọc không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Minh Đăng chân nhân, bà sợ Minh Đăng chân nhân không độ hóa cho Tiểu Lam, vậy sau này Tiểu Lam phải làm sao?

Hai người tiến lên hành lễ.

“Mạt tướng / vi thần / thần phụ bái kiến Thái tử Điện hạ.”

Lạc Thanh Hàn nói “Phủ Kinh Triệu đã bắt được Chu Toàn Khôn, các người có muốn gặp ông ta không?”

Thấy vẻ mặt hoang mang của hai người, Lạc Thanh Hàn giải thích “Chu Toàn Không chính là Minh Đăng chân nhân mà các người hay nhắc tới.”

Tiết thị mở to hai mắt, gấp gáp hỏi “Minh Đăng chân nhân bị bắt? Ông ấy thế nào rồi?”

Lạc Thanh Hàn nói “Xem ra bà vẫn rất quan tâm ông ta, ông ta bị giam trong ngục, đang bị thẩm vấn, nếu hai người không ngại thì có thể đi gặp ông ta.”

Tiết thị lòng như lửa đốt, bà cảm tạ ân điển của Thái tử, vội cùng Tiêu Lăng Phong đến đại lao.

Từ đầu đến cuối, bọn họ không thèm liếc nhìn Tiêu Hề Hề đang ngồi bên cạnh Thái tử.

Tiêu Hề Hề dường như cũng hông quan tâm lắm.

So với phu thê Tiêu Lăng Phong, nàng quan tâm thức ăn trong tay hơn.

Lạc Thanh Hàn xoa đầu nàng.

Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh của nàng nghi hoặc.

Đang yên lành, xoa đầu nàng làm gì?

Lạc Thanh Hàn “Ta cảm thấy nàng như bây giờ rất tốt.”

Không quan tâm, sẽ không tổn thương.

……

Trong phòng tra tấn, Mai Quảng Đào đang thẩm vấn Chu Toàn Khôn.

Có nhân chứng vật chứng xác thực, Chu Toàn Khôn không thể chối cãi, chỉ đành nhận tội chịu phạt.

Ông ta kể hết những tội ác mình đã phạm ở Thịnh Kinh.

Còn về những tội trước đây, ông ta không nhắc chữ nào.

Đương nhiên, Mai Quảng Đào không tha cho ông ta dễ dàng như vậy, trực tiếp dùng hình bắt ông ta phải nói rõ ràng mọi chuyện.

Sau cuộc tra tấn khắc nghiệt, cuối cùng Chu Toàn Khôn không chịu đựng được, kể hết những việc trái đạo đức mà mình đã làm trước đây.

Mai Quảng Đào bảo Trường sử ghi lại lời khai của ông ta.

Đúng lúc này, Tiêu Lăng Phong và Tiết thị vội vã bước vào.

Vừa bước vào phòng tra tấn, hai người giật mình khi thấy cả người Chu Toàn Khôn đẫm máu.

Tiêu Lăng Phong đỡ hơn một chút, dù sao ông cũng là người trên chiến trường, đôi tay cũng từng nhuốm máu.

Sau phút sững sờ ngắn ngủi, ông nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhưng Tiết thị không được, bà chỉ là phụ nữ bình thường, nào từng thấy cảnh tượng đẫm máu thế này?

Bà suýt bị dọa đến ngất đi.

May là Tiêu Lăng Phong dìu bà, nhắc nhở bà kịp lúc.

“Bây giờ không phải lúc hoảng sợ, nghĩ tới Tiểu Lam của chúng ta.”

Nghe vậy, Tiết thị vội vực dậy tinh thần, kiềm nén hoảng sợ.

Tiêu Lăng Phong chắp tay với Mai Quảng Đào, lịch sự hỏi “Xin hỏi Mai phủ doãn có thể cho chúng ta hỏi phạm nhân vài câu được không?”

Mai Quảng Đào biết họ do Thái tử gọi tới, nên không làm khó, biểu thị họ cứ hỏi.

Tiêu Lăng Phong đi đến trước mặt Chu Toàn Khôn, hỏi.

“Ông nói con gái nhỏ nhà ta cuộc đời nhiều thăng trầm, có thể gặp đại nạn, chuyện này thật không?”

Lúc này, Chu Toàn Khôn đã đến bước đường cùng, gánh trên người vô số tội danh, chẳng quan tâm gánh thêm tội lừa người.

Vì thế ông ta nói hết sự thật.

“Đương nhiên là giả, ta vốn không biết xem tướng, mấy lời ta nói đều gạt các người thôi.”

Tiêu Lăng Phong và Tiết thị sững sờ.

Tiết thị không tin được, run giọng hỏi “Sao có thể là giả? Năm đó ông xem mệnh cho con gái lớn của chúng ta, ông nói nó là thiên sát cô tinh, nói nó khắc chết đệ đệ song sinh, vì tin lời ông nên chúng ta mới đưa nó đi. Sau khi đưa nó đi, nhà chúng ta mấy năm qua luôn bình yên vô sự, những thứ này không phải do ông bói ra sao?”

Chu Toàn Khôn bây giờ rất yếu, nghỉ một lúc mới nói tiếp.

“Năm đó ta gạt các người, không ngờ ta chỉ nói bừa như thế, các người lại tin là thật.”

Tiết thị nghe vậy, bà gần như sụp đổ.

Mắt Tiêu Lăng Phong đỏ lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy sẹo của Chu Toàn Khôn, nghiến răng nghiến lợi hỏi “Ngươi tại sao lại lừa chúng ta?”

Chu Toàn Khôn cười, để lộ hàm răng dính máu “Đương nhiên là vì tiền, ta nói chuyện càng nghiêm trọng, các người sẽ cho càng nhiều tiền.”

Tiêu Lăng Phong không chịu được nữa, muốn lao tới đánh chết tên khốn đó, nhưng bị cai ngục ngăn lại.

Mai Quảng Đào chậm rãi nói “Chu Toàn Khôn là phạm nhân quan trọng, các người không thể động thủ, nếu không còn gì để hỏi, thì mời đi cho, chúng ta phải tiếp tục xử án.”

Tiêu Lăng Phong và Tiết thị được mời ra ngoài.

Hai người đứng trước cửa phòng tra tấn hồi lâu không nhúc nhích.

Họ luôn nghĩ Tiêu Hề Hề là thiên sát cô tinh, tin là nàng hại chết đệ đệ song sinh.

Những gì Chu Toàn Khôn vừa nói giống như một cái tát mạnh vào mặt họ, phá hủy mọi sự thật mà họ từng tin.

Sự sụp đổ của niềm tin khiến trong đầu họ trống rỗng, không thể chấp nhận thực tế.

Tiêu Lăng Phong ôm tia hi vọng cuối cùng, khô khan hỏi “Trước đó nàng đưa Tiểu Lam vào cung gặp Tiêu Hề Hề, sau đó không lâu sau thì rơi xuống nước, lẽ nào không phải xui xẻo do Tiêu Hề Hề mang đến sao?”

Tiết thị run giọng nói “Trước đó Tiêu Hề Hề từng nhắc thiếp và Tiểu Lam, bảo thiếp và Tiểu Lam trong vòng ba ngày đừng đi qua cầu, nếu thiếp nghe lời cảnh báo thì đã không rơi xuống nước rồi.”

Tiêu Lăng Phong không tin được, nghiêm giọng hỏi “Chuyện này sao ta không biết? Sao nàng không nói với ta?”

“Lúc đó thiếp nghĩ nó chỉ nói bừa thôi, nên không xem là thật.”

Hai người càng nghĩ càng thấy khó chấp nhận.

Nếu Tiêu Hề Hề không phải thiên sát cô tinh, thì những gì họ làm trong suốt thời gian qua, há chẳng phải là trò cười sao?

Tiết thị không kìm được nước mắt.

“Có phải chúng ta sai rồi không?”

Tiêu Lăng Phong không biết nên trả lời thế nào, ông hoảng loạn nói “Chúng ta về trước, nghĩ xem nên làm sao.”

Tiết thị lúc này rối bời không biết phải làm sao, nghe tướng công nói vậy, bà lập tức đồng ý.

Hai người bàng hoàng rời phủ Kinh Triệu, lên xe ngựa về phủ tướng quân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play