Người gác cửa vội mở cửa, cung kính nghênh đón hắn vào phủ.
Tiêu Lăng Phong tình cờ cũng đang ở nhà, ông thấy Thượng Khuê đến nhà, khá ngạc nhiên.
“Không biết Thượng phó thống lĩnh đại giá quang lâm, có gì dặn dò?”
Thượng Khuê đáp lễ “Dặn dò thì không dám, mạt tướng phụng lệnh của Thái tử Điện hạ, đưa tướng quân phu nhân đến Đổng gia một chuyến, Thái tử Điện hạ có chuyện muốn hỏi bà ấy.”
Tiêu Lăng Phong kinh ngạc “Thái tử Điện hạ xuất cung?”
“Phải, bây giờ Điện hạ đang ở Đổng gia.”
Tiêu Lăng Phong khó hiểu “Điện hạ có chuyện gì cần hỏi phu nhân vậy?”
Thượng Khuê cười nói “Đây là lệnh của Thái tử, mạt tướng chỉ phụng lệnh hành sự, mong tướng quân mau chóng mời phu nhân ra ngoài, đừng để Thái tử chờ lâu.”
Tiêu Lăng Phong đầy nghi ngờ, nhưng Thượng Khuê không chịu nói rõ, ông hết cách, đành phải sai người gọi Tiết thị.
Lúc này, Tiết thị đang chuẩn bị dẫn con gái nhỏ ra ngoài.
Bà nghe nói tướng quân đang tìm bà, bà nói với Tiêu Tri Lam.
“Con ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng chạy lung tung, mẹ đi rồi về. Lát nữa mẹ dẫn con đi gặp một vị thần tiên sống, chỉ cần con gặp ông ấy, con không cần sợ sau này bị sát tinh kia khắc nữa.”
Tiêu Tri Lam ngơ ngác nhìn bà, không hiểu ý bà lắm.
Tiết thị xoa đầu cô bé rồi quay người bước ra ngoài.
Khi bà thấy Tiêu Lăng Phong và Thượng Khuê, mới biết Thái tử muốn gặp bà.
Bà hơi bất an “Đang yên lành, Thái tử Điện hạ sao lại muốn gặp thiếp?”
Tiêu Lăng Phong cũng muốn biết.
Nhưng miệng lưỡi Thượng Khuê quá kín kẽ, dù moi lời thế nào cũng không có được tin tức mình muốn.
Tiêu Lăng Phong an ủi “Nàng đừng lo, ta cùng nàng đi gặp Thái tử, Thái tử là người hiểu lý lẽ, sẽ không làm khó nàng.”
Tiết thị gật đầu.
Trên đường đến Đổng gia, Thượng Khuê vẫn cưỡi ngựa, theo sau là xe ngựa của phủ tướng quân.
Tiết thị và Tiêu Lăng Phong ngồi trong xe ngựa, nhỏ giọng trao đổi với nhau.
“Tướng quân, chẳng lẽ Tiêu Hề Hề xảy ra chuyện gì trong cung, Thái tử Điện hạ cố tình gọi thiếp tới hỏi tội sao?”
Tiêu Lăng Phong do dự nói “Có lẽ là không.”
Tiết thị “Tiêu Hề Hề vốn là sát tinh, trời sinh khắc người thân, Thái tử là phu quân của nó, chắc cũng được coi là người thân của nó, nói không chừng nó khắc Thái tử rồi, nếu không tại sao Thái tử đột nhiên gọi thiếp tới hỏi chuyện? Thiếp nghĩ chuyện này có thể có liên quan đến Tiêu Hề Hề.”
Tiêu Lăng Phong bị bà nói như vậy, trong lòng cũng hơi chắc chắn.
Nhưng Thái tử có lệnh, bọn họ không dám làm trái.
Dù thấy khó chịu đến đâu, cũng chỉ có thể cắn răng đi gặp Thái tử.
Xe dừng trước cổng Đổng gia.
Thượng Khuê dẫn Tiêu Lăng Phong và Tiết thị vào trong.
Họ đi ngang qua đình đài lầu các, bước vào đại sảnh thấy Thái tử đang ngồi trên ghế chính, Tiêu trắc phi đang dựa vào Thái tử ngủ ngon lành.
Tiêu Lăng Phong và Tiết thị không ngờ Tiêu Hề Hề cũng ở đây, hai vợ chồng sửng sốt, sau đó quỳ xuống.
“Vi thần / thần phụ bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Thượng Khuê chắp tay với Thái tử, rồi lui ra ngoài hành lang.
Lạc Thanh Hàn nhìn Tiết thị, chậm rãi nói.
“Lần này ta gọi bà tới vì muốn hỏi một chuyện.”
Tiết thị tưởng hắn muốn hỏi chuyện mệnh cách của Tiêu Hề Hề, sắc mặt tái nhợt, giọng hơi run rẩy “Thần phụ chỉ là nữ nhân, không biết Điện hạ muốn hỏi gì?”
Lạc Thanh Hàn “Ta muốn biết chuyện về Độ Sinh Giáo, càng chi tiết càng tốt.”
Tiết thị ngẩn người.
Bà không ngờ Thái tử lại hỏi chuyện này.
Bà nhận ra Thái tử gọi bà đến không phải để chất vấn, nên thân thể thả lỏng đôi chút.
Bà không hiểu hỏi “Tại sao Điện hạ đột nhiên lại có hứng thú với Độ Sinh Giáo vậy?”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn bà “Ta hỏi cái gì, bà trả lời cái đó, bà không có tư cách hỏi ta.”
Tiết thị hơi ngượng, lúng túng nói “Độ Sinh Giáo chỉ là một giáo phái bình thường, chuyên dạy người hướng thiện, từ khi thần phụ trở thành tín đồ của Độ Sinh Giáo, thì bắt đầu ăn chay niệm Phật, chuyên tâm tu luyện, nhờ vậy cảm thấy lòng mình rộng mở rất nhiều.”
“Bà có thường đến Độ Sinh Giáo bái lễ không?”
Tiết thị do dự một lúc mới nói “Có, mỗi sáng thần phụ đều đến Độ Sinh Giáo bái lễ cầu phúc.”
“Bà đến nơi nào bái lễ?”
Lần này Tiết thị không trả lời.
Tiêu Lăng Phong bên cạnh đẩy bà “Sao nàng không trả lời Thái tử Điện hạ?”
Tiết thị mím môi, biểu thị không muốn nói.
Lạc Thanh Hàn “Kiên nhẫn của ta có hạn, nếu bà cố chấp không chịu nói ra sự thật, ta đành mời bà đến đại lao Hình bộ ở vài ngày.”
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Lăng Phong và Tiết thị đều thay đổi.
Tiết thị là một nữ nhân bình thường, nếu bị giam trong đại lao Hình bộ, dù chỉ vài ngày cũng đủ hủy hoại hoàn toàn thanh danh của bà, thậm chí danh tiếng của Tiêu Lăng Phong cũng bị tổn hại.
Bà do dự nói “Độ Sinh Giáo có quy tắc, đạo trường lễ bái không thể nói cho người ngoài biết, nếu thiếp nói, sẽ bị Độ Sinh Giáo tước bỏ tư cách tín đồ.”
Tiêu Lăng Phong gấp muốn chết “Đầu óc nàng có vấn đề à? Chẳng qua chỉ là một giáo phái chui, nàng còn coi trọng nó đến vậy?”
Tiết thị vặn lại “Độ Sinh Giáo không phải giáo phái chui, giáo chủ bản lĩnh thật sự, chàng cũng từng gặp qua rồi.”
Tiêu Lăng Phong sửng sốt “Ta từng gặp?”
“Mười sáu năm trước, thiếp sinh sát …” nói đến đây, bà dừng lại, thận trọng nhìn thoáng qua Thái tử, thấy hắn không có phản ứng, mới dám nói tiếp.
“Năm đó khi thiếp sinh Tiêu Hề Hề, có một đạo sĩ vân du tứ phương đến nhà xem cho chúng ta một quẻ, lúc đó chàng từng gặp qua, còn nói ông ấy là người có bản lĩnh, vị đạo sĩ đó là giáo chủ của Độ Sinh Giáo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT