Bảo Cầm bảo Thanh Tùng đi nghe ngóng thử Thái tử đang ở đâu?

Sau đó nàng về phòng bếp nhỏ làm việc.

Thanh Tùng cũng mau chóng trở về.

“Hồi bẩm nương nương, Thái tử Điện hạ vừa hạ triều, đang ở cung Minh Quang.”

Tiêu Hề Hề biểu thị mình đã biết.

Hôm nay Bảo Cầm làm bánh ngọt phù dung, bách hợp bát bửu và bánh củ mài, nàng sợ ăn nhiều đồ ngọt sẽ ngán, nên đặc biệt chuẩn bị một chén chè hạt sen nấm tuyết.

Nàng để vào hộp thức ăn, đưa cho Tiêu trắc phi.

“Nương nương, nếu Thái tử Điện hạ hỏi, người nói những món này là do người làm …” Bảo Cầm nói đến đây thì dừng lại một lúc, nàng nhớ tới lần đưa canh trước đó của Tiêu trắc phi, dù nàng đưa kịch bản cho Tiêu trắc phi thì Tiêu trắc phi cũng không diễn theo kịch bản.

Vì vậy Bảo Cầm đổi lại nói “Người muốn nói gì cũng được, mời người tự do phát huy.”

Tiêu Hề Hề cười nói được thôi, nàng thích tự do phát huy nhất.

Nàng cầm hộp thức ăn ngồi lên kiệu, Bảo Cầm đi bên cạnh.

Một nhóm người đến cung Minh Quang.

Thường công công biết Tiêu trắc phi đến, nên đích thân ra đón.

Hắn cười nói “Hôm nay Trắc phi nương nương sao rảnh rỗi tới đây vậy?”

Tiêu Hề Hề cười nói “Ta mang bánh ngọt cho Điện hạ, không biết có tiện không?”

“Thái tử Điện hạ vừa kết thúc nghị sự, mời nương nương theo nô tài.”

Tiêu Hề Hề theo Thường công công vào cung Minh Quang.

Đúng lúc này, Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân từ bên trong đi ra.

Hai bên chạm mặt nhau.

Đổng Minh Xuân dừng lại hành lễ.

“Vi thần thỉnh an nương nương.”

Tiêu Hề Hề thoáng nhìn khuôn mặt ông, bước chân dừng lại.

Đổng Minh Xuân năm nay đã ngoài bốn mươi, dáng người hơi mập nhưng vì xuất thân thế gia, mặc quan phục nên trông khá có phong thái.

Trong mắt người ngoài, ông là đại thúc trung niên có chút khí chất.

Chỉ có Tiêu Hề Hề thấy ấn đường của Đổng Minh Xuân có sắc đen, còn có tà khí màu đỏ, rõ ràng ông sắp gặp tai họa đổ máu.

Phát hiện Tiêu trắc phi không có động tĩnh, Thường công công khó hiểu nói “Nương nương sao không đi nữa?”

Tiêu Hề Hề nhìn chỗ khác “Không có gì, đi thôi.”

Nàng đi ngang qua Đổng Minh Xuân.

Rời khỏi cung Minh Quang, Đổng Minh Xuân buồn bã thở dài.

Tiêu Hề Hề bước vào phòng, thấy Thái tử đang phê duyệt hồ sơ.

Để không xáo trộn thế giới của hai người, Thường công công và Bảo Cầm thức thời lui ra ngoài.

Hai người đứng ngoài hiên, khẽ trò chuyện.

Bảo Cầm hỏi “Bánh ngọt lần trước tặng người, người cảm thấy thế nào? Có hợp khẩu vị không?”

Thường công công cười nói “Ngon lắm.”

“Lúc về tôi làm thêm một ít mang tới cho người.”

“Vậy phiền Bảo Cầm cô nương rồi.”

Trong phòng.

Lạc Thanh Hàn đặt hồ sơ xuống, nhìn nữ nhân ngồi đối diện, bình tĩnh hỏi.

“Sao nàng lại tới?”

“Nghe nói gần đây người rất bận, thần thiếp sợ người bận rộn mà hại đến thân thể, nên cố ý mang cho người một ít bánh ngọt, người ăn thử đi.” Tiêu Hề Hề lấy bánh ngọt trong hộp ra, bày giữa hai người.

Lạc Thanh Hàn không động đậy, hắn vẫn nhìn Tiêu Hề Hề hỏi.

“Tự dưng tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm, nói đi, nàng có ý đồ gì?”

Tiêu Hề Hề chớp mắt “Thần thiếp có ý đồ gì được chứ? Chẳng phải thần thiếp lo lắng cho người sao, nên cố ý tới thăm người, người còn nghi ngờ thần thiếp?”

Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút “Có phải Bảo Cầm bảo nàng tới không? Bảo Cầm dùng đồ ăn làm mồi nhử dụ nàng tới đây lấy lòng ta?”

Tiêu Hề Hề khá ngạc nhiên, không ngờ Thái tử lại biết mánh khóe của Bảo Cầm.

Nàng đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn vuông, ngồi xuống cạnh Thái tử, cười nói.

“Điện hạ thật sự nghĩ nhiều rồi, thần thiếp chỉ đơn thuần tới thăm người thôi.”

Lạc Thanh Hàn nửa tin nửa ngờ.

Tiêu Hề Hề dùng đũa gắp một miếng bánh củ mài, đút vào miệng Thái tử, nhẹ nhàng nói.

“Thử đi mà, ngon lắm đó.”

Lạc Thanh Hàn không chịu nổi giọng điệu này của nàng, khẽ nhíu mày, dường như không vui, nhưng đôi môi mỏng lại không tự chủ mà mở ra, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ bánh củ mài.

Tiêu Hề Hề hỏi “Có ngon không?”

“Cũng được.”

“Người muốn ăn nữa không?”

Lạc Thanh Hàn nói không muốn nữa.

Tiêu Hề Hề nhét nửa chiếc bánh củ mài còn lại vào miệng, động tác rất thành thục tự nhiên.

Lạc Thanh Hàn không còn thấy lạ, hắn đã quen với chuyện này.

Tiêu Hề Hề múc một bát chè hạt sen nấm tuyết, đặt trước mặt Thái tử.

Lạc Thanh Hàn ăn hai muỗng.

Bảo Cầm biết Thái tử không thích ăn quá ngọt nên cố ý cho ít đường, vì vậy chè hạt sen nấm tuyết có vị hơi nhạt, nhưng lại vừa vặn với khẩu vị của Thái tử.

Tiêu Hề Hề nhét một miếng bánh ngọt phù dung vào miệng, thản nhiên hỏi.

“Vừa nãy người rời khỏi nơi này là ai vậy?”

Lạc Thanh Hàn “Nàng nói Đổng Minh Xuân? Ông ấy là Hình bộ Thượng thư, nàng hỏi ông ấy làm gì?”

Tiêu Hề Hề thành thật trả lời “Vừa rồi thần thiếp tình cờ gặp ông ấy, phát hiện ông ấy sắp gặp tai họa đổ máu, nếu ông ấy còn có ích với người, tốt nhất người nên phái người theo ông ấy, đừng để ông ấy bị giết.”

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi.

Hắn hiện đang phụ trách Hình bộ, Đổng Minh Xuân là Hình bộ Thượng thư, nghiễm nhiên trở thành người của phe hắn.

Dù Đổng Minh Xuân lão luyện và khéo đưa đẩy, có thể chẳng mấy trung thành với hắn, nhưng khả năng làm việc của ông ấy rất tốt, nhiều năm qua tích lũy không ít uy danh trong Hình bộ. Nếu để ông ấy bị giết, Hình bộ sẽ loạn, đối với Thái tử, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Hắn nhớ lại lúc nãy khi nghị sự với Đổng Minh Xuân, ông ấy dường như có điều gì đó muốn nói với hắn, nhưng khi hắn hỏi, Đổng Minh Xuân lại bảo không có gì.

Lạc Thanh Hàn cảm thấy ông ấy có gì đó không ổn, nhưng Đổng Minh Xuân không chịu nói rõ, Lạc Thanh Hàn không thể ép buộc ông ấy nói ra.

Bây giờ nghe Tiêu Hề Hề nói, Lạc Thanh Hàn không chút do dự, gọi Triệu Hiền tới.

“Ngươi chọn vài Ngọc Lân vệ, âm thầm đi theo Đổng Minh Xuân, bí mật bảo vệ ông ấy an toàn.”

Triệu Hiền không biết tại sao Thái tử đột nhiên sắp xếp như vậy, nhưng hắn không hỏi nhiều, cung kính đáp vâng.

“Mạt tướng tuân lệnh!”

Lạc Thanh Hàn do dự, nhưng vẫn lấy một tấm bùa hộ thân đưa cho Triệu Hiền.

“Mang theo cái này bên người, có thể hữu ích.”

Triệu Hiền hai tay nhận lấy bùa hộ thân “Đa tạ Điện hạ.”

Triệu Hiền cẩn thận cất bùa hộ thân, xoay người rời cung Minh Quang.

Hôm nay, sau khi Đổng Minh Xuân rời cung, ông trực tiếp đến Hình bộ, ở đó rất lâu, mãi đến khi mặt trời lặn mới rời khỏi Hình bộ.

Ông lên xe ngựa về thẳng nhà.

Nhưng không lâu sau, Đổng Minh Xuân lại vội vã rời khỏi nhà, lên xe ngựa ra khỏi cổng Tuyên Võ.

Đi một mạch cả chục dặm.

Trời nhanh chóng tối đi.

Đổng Minh Xuân thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy một bát giác đình bên đường, vội kêu dừng xe.

Xe ngựa lập tức dừng lại.

Đổng Minh Xuân xuống xe, nhận lồng đèn từ xa phu, nói “Ngươi đợi ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play