Hai mắt Bạch trắc phi đỏ hoe liên tục lắc đầu, yếu ớt nói “Liễu Nhứ, ngươi đừng nói nữa, đây là chuyện ta nên làm, ta không oán trách ai hết.”

“Nương nương, người đừng tốt bụng như vậy nữa, người càng tốt bụng, bọn họ càng nghĩ người dễ bắt nạt!”

“Không, bọn họ không bắt nạt ta, là ta làm không tốt, là lỗi của ta.”

“Nương nương, người đừng nói như vậy, hu hu hu!

Liễu Nhứ vừa khóc vừa nói.

Bạch trắc phi bên cạnh dường như cũng không kìm được nữa, khẽ nức nở.

Tiêu Hề Hề chả hiểu gì.

Sao hai người này đang nói mà khóc ngang vậy?

Nàng chỉ muốn mấy cân than quả mộc nướng thịt thôi mà, đâu phải muốn xẻo thịt bọn họ, cần khóc thảm thế không?

Bạch trắc phi và Liễu Nhứ còn đang khóc, thoạt nhìn như tiểu cô nương đáng thương bị bắt nạt không dám phản kháng.

Các nàng khóc lóc làm Lạc Thanh Hàn đau đầu, trầm giọng cắt ngang tiếng khóc.

“Được rồi, im lặng đi.”

Bạch trắc phi và Liễu Nhứ lúc này mới ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Thái tử.

Liễu Nhứ khẩn cầu “Điện hạ, người nhất định phải làm chủ cho Trắc phi nương nương!”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Ta tưởng sau bài học lần trước, ngươi có thể quản miệng của mình cho tốt, nào ngờ ngươi lại quên nhanh như vậy, chủ tử nói chuyện cũng dám xen vào, xem ra ngươi không muốn cái miệng này nữa rồi.”

Liễu Nhứ rùng mình, trải nghiệm đau đớn bị tát lần trước lại hiện lên trong đầu.

Nàng quỳ bụp xuống, run rẩy không ngừng.

“Nô tỳ biết sai rồi, xin Điện hạ khai ân!”

Bạch trắc phi nước mắt lưng tròng cầu xin “Điện hạ, cầu xin người nể tình Liễu Nhứ một lòng hộ chủ, tha cho nàng lần này.”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Sai một lần là do nô tỳ không hiểu chuyện, sai hai lần là do chủ tử dạy không tốt, ta nên phạt nàng mới đúng.”

Thân thể Bạch trắc phi cứng đờ, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.

Nàng cố nén sợ hãi trong lòng, ấm ức nói “Thần thiếp có lỗi, bằng lòng chịu phạt.”

Lạc Thanh Hàn “Niệm tình nàng sức khỏe không tốt vẫn quản lý nội vụ Đông cung, ta tha cho nàng lần này.”

Bạch trắc phi vui mừng khôn xiết, trên mặt mang theo nụ cười “Đa tạ Điện hạ!”

“Sức khỏe của nàng xem ra còn kém hơn trước, là lỗi của ta, không nên khiến nàng lao tâm như vậy.”

Bạch trắc phi lấy khăn lụa lau nước mắt, nhẹ giọng nói “Đa tạ Điện hạ quan tâm, đây là bệnh cũ của thần thiếp rồi, thái y nói chỉ cần thần thiếp tịnh dưỡng cho tốt là được.”

Lạc Thanh Hàn tán thành “Nàng thế này quả thật cần tịnh dưỡng cho tốt.”

Được người mình yêu quan tâm, tất cả oán hận và sợ hãi trong lòng Bạch trắc phi tiêu tan, chỉ còn lại vui sướng và đắc ý.

Quả nhiên, nữ nhân mà Thái tử quan tâm nhất chính là nàng!

Dù Thái tử thỉnh thoảng sủng ái nữ nhân khác, cũng không ai có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng Thái tử.

Nàng định nhân cơ hội nói thêm vài câu, để Thái tử càng thương nàng hơn, nhưng lại nghe Thái tử nói tiếp.

“Từ nay về sau, nàng cứ tịnh dưỡng trong điện Ngọc Liên, nội vụ trong Đông cung tạm thời giao cho Tiêu lương đệ quản lý.”

Cả Bạch trắc phi và Tiêu Hề Hề đều sững người.

Bạch trắc phi trợn to hai mắt không tin được, sắc mặt tái nhợt tràn đầy hoảng loạn.

Nàng không ngờ Thái tử sẽ nói những lời vô tình như vậy.

Nàng cần mẫn quản lý Đông cung cho Thái tử, dù không có công lao cũng có khổ lao, kết quả chỉ vì nàng làm khó Tiêu lương đệ một chút, Thái tử liền muốn thu lại quyền lực của nàng.

Chẳng lẽ ở trong mắt Thái tử, vất vả bấy lâu nay nàng bỏ ra không có chút giá trị nào sao?

Thật không công bằng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play