Lạc Thanh Hàn nhấc con pháo đánh về phía trước, bình tĩnh nói “Không cần lo lắng, phụ hoàng sẽ không điều tra tiếp.”
“Sao lại nói vậy?”
“Cục diện hiện tại là kết quả mà phụ hoàng muốn, ông ấy sẽ không làm chuyện dư thừa, cũng sẽ không cho phép người khác làm chuyện không cần thiết.”
Hai người lần lượt đi vài nước cờ.
Nhiếp Trường Bình liên tiếp ăn bốn quân cờ của đối phương, y cảm thấy mình có thể thắng ván cờ này.
Nhiếp Trường Bình hưng phấn vui mừng, nhiều chuyện hỏi.
“Điện hạ tốn nhiều tâm tư như vậy, thà gánh danh tiếng khắc thê, chứ không muốn cưới Tần thập nương, rốt cuộc là tại sao vậy? Lẽ nào Tần thập nương đó là người cực kỳ xấu xí chỉ nhìn thôi cũng khiến người gặp ác mộng?”
“Không liên quan gì Tần thập nương, ta chỉ không muốn cưới nữ nhi Tần gia mà thôi.”
Nhiếp Trường Bình khó hiểu “Tại sao?”
“Ngoại thích Tần thị là mối họa lớn trong lòng phụ hoàng, hai bên sớm muộn sẽ xảy ra trận chiến, nếu ta cưới nữ nhi Tần gia làm chính phi, có nghĩa đã hoàn toàn ràng buộc với Tần gia, ta không muốn đứng về phe bên nào, cho nên ta không cưới ai hết.”
Lạc Thanh Hàn đi một con pháo, ăn con tốt của đối phương.
Nhiếp Trường Bình sững sờ, bắt đầu thấy đau lòng cho con tốt của mình bị ăn mất.
Y do dự một hồi mới quyết định đi con mã, định ăn con pháo đáng ghét của đối phương trước.
Y nói “Người là do Hoàng hậu nuôi dưỡng, mọi người đều ngầm cho rằng người đứng về phe Tần gia, người muốn vứt bỏ Tần gia, chỉ sợ sẽ không dễ như vậy.”
“Đúng là không dễ, nhưng ta đã đi bước đầu tiên, mũi tên b.ắn ra thì không thể thu lại, con đường này ta phải đi đến cùng. Ta không muốn trở thành con cờ của ai, ta muốn trở thành người chơi cờ!”
Lạc Thanh Hàn nói đến đây, lại đi tiếp con pháo, đáp xuống con cờ của đối phương.
“Chiếu tướng!”
Nhiếp Trường Bình còn đang suy nghĩ làm sao để ăn con pháo của đối phương, lại không phát hiện con mã của đối phương đã âm thầm đi đến doanh trướng của mình.
Con tướng của y bị đối phương ăn mất.
Y thở dài “Ta lại thua rồi!”
……
Hôm nay là ngày phát bổng lộc, trong cung không phát tiền, mà phát các loại nhu yếu phẩm hàng ngày như y phục, vải vóc, than củi các loại.
Đông cung không có Thái tử phi, nên Bạch trắc phi phụ trách những chuyện này.
Đại cung nữ các cung sáng sớm đã đến điện Ngọc Liên đợi lãnh bổng lộc.
Bảo Cầm cũng không ngoại lệ, nàng và Thanh Tùng đợi bên ngoài điện Ngọc Liên rất lâu mới thấy Liễu Nhứ bước ra.
Tức thì cung nữ các cung khác tiến lên chào hỏi.
Liễu Nhứ rất thích cảm giác được chú ý, nhưng khi nàng thấy Bảo Cầm, nụ cười tức thì cứng ngắt, tâm trạng tốt của nàng chợt trở nên tồi tệ.
Chỉ cần thấy Bảo Cầm, nàng lại nhớ nỗi đau bị vả miệng ở điện Thanh Ca.
Liễu Nhứ thu lại nụ cười trên mặt, không còn tâm tư hàn huyên với mọi người, nhanh chóng phân chia đồ đạc mỗi cung, sau đó chuẩn bị rời đi.
Lúc này Bảo Cầm lại gọi nàng lại.
“Đợi đã!”
Liễu Nhứ bực mình hỏi “Chuyện gì nữa?”
Bảo Cầm mở túi vải đỏ “Cái màu này cổ lỗ thế nào ta chả muốn nói, cô nhìn cách nhuộm đi, chỗ đậm chỗ nhạt, rõ ràng là phế phẩm!”
Nàng tiện tay cầm một bộ y phục “Thủ công của bộ y phục này quá tệ, đường may thì xiêu vẹo, hai ống tay áo cũng không dài bằng nhau, cô bảo làm sao mặc?”
“Còn số than này, bình thường chúng ta dùng than quả mộc để sưởi ấm, nhưng các người đưa là than hỗn hợp, nhìn mớ than này, nát thành vụn hết rồi!”
———
Than quả mộc là một loại than sử dụng cây ăn quả làm nguyên liệu, thông qua quá trình bốc hơi nước hoặc sấy khô than, giai đoạn tiền cacbon hóa, giai đoạn cacbon hóa và giai đoạn nung, được sản xuất bằng công nghệ cacbon hóa và nhiệt phân sinh khối trong một môi trường cách ly hoặc thiếu oxy. Thông thường dùng cây táo, cây lê, nhánh hạt dẻ, v.v., than quả mộc là sản phẩm cao cấp của than nướng dân dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT