Đối mặt với lời khiển trách của Trần lương viên, Mặc Họa không nói gì, dù sao nàng cũng đã truyền lời xong, những chuyện khác không liên quan tới nàng.
Nàng quay người muốn đi.
Bạch trắc phi gọi nàng lại “Bệnh tình của Thái tử thế nào rồi?”
Mặc Họa nói “Thái y nói Điện hạ còn rất yếu, cần nghỉ ngơi một thời gian dài.”
“Đợi Thái tử tỉnh lại, phiền ngươi giúp ta nói với Thái tử một tiếng, chỉ cần nói ta rất muốn gặp người.”
“Vâng.”
Trần lương viên vội nhắc “Còn ta nữa, nhớ giúp ta nói một tiếng.”
Mặc Họa đáp lời, xoay người rời đi.
Trần lương viên vẫn đang phàn nàn với Bạch trắc phi.
“Tiêu lương đệ này thật quá đáng, nàng ta độc chiếm Thái tử thì thôi, lại còn không cho chúng ta gặp Thái tử, lẽ nào nàng ta muốn độc sủng thật à? Nếu như vậy, tỷ muội làm sao đây?”
Bạch trắc phi yên lặng nghe, không nói gì.
Trần lương viên rất bực tức, phàn nàn suốt chặng đường.
Khi đến ngã rẽ, hai người chia đường trở về cung của mình.
Bạch trắc phi ra lệnh cho Liễu Nhứ bên cạnh.
“Lát nữa ngươi cho người đưa tin đến Bạch gia, nói ta gần đây nhớ nhà muốn gặp phụ thân.”
“Vâng.”
Thái phó của Thái tử vừa hay có việc phải vào cung, sau khi nhận được tin nhắn của nữ nhi, không hề do dự, lập tức mặc triều phục vào cung.
Ông tình cờ gặp Thái sư và Thái bảo ở cổng cung.
Ba người gặp nhau, hàn huyên đơn giản vài câu rồi cùng nhau đến Đông cung.
Lúc này, Thái tử đã tỉnh.
Biết ba vị lão sư đến, hắn lập tức mời họ vào.
Ba người họ chủ yếu đến thăm Thái tử, mặt khác đến bẩm báo một số chuyện trong triều gần đây.
Hầu hết đều do ba người nói, Thái tử yên lặng lắng nghe.
Sau khi nói xong, Thái tử gật đầu tỏ ý đã biết.
“Phiền ba vị lão sư đã đi một chuyến, ta còn đang bệnh, không tiện đứng dậy ra tiễn, mong ba vị lão sư thứ lỗi.”
Ba người đều nói không cần tiễn, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng tốt thân thể là quan trọng nhất.
Thái sư và Thái bảo rời đi, nhưng Thái phó vẫn ở lại.
Thái phó nói “Vi thần đã lâu không gặp Tịnh nhi, trong lòng rất nhớ, không biết Điện hạ có thể cho phép vi thần gặp Tịnh nhi một lát hay không?”
Bạch trắc phi khuê danh là Tịnh Từ, Tịnh nhi là nhũ danh của nàng.
Thái phó là ngoại thần, không thể vào hậu cung, vì vậy Lạc Thanh Hàn đã phái người đến điện Ngọc Liên mời Bạch trắc phi đến.
Bạch trắc phi sớm đã trang điểm xong, sau khi nhận được tin, nàng lập tức ngồi kiệu đến điện Lân Đức.
Thấy Thái phó ngồi trong trắc điện, hai mắt nàng lập tức đỏ lên.
“Phụ thân.”
Thái phó nhìn thấy bộ dạng này của khuê nữ bảo bối, đương nhiên rất đau lòng, vội dỗ dành “Đừng khóc, ở đây là hoàng cung, con là Trắc phi của Thái tử, không thể tùy tiện khóc lóc.”
Bạch trắc phi nước mắt lưng tròng nói “Nữ nhi rất nhớ người và mẹ.”
“Cha mẹ cũng rất nhớ con, con gần đây trong cung thế nào? Thái tử đối với con thế nào?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Bạch trắc phi lại muốn khóc, nàng đau lòng nói “Con nửa tháng đã không gặp Thái tử rồi.”
Thái phó kinh ngạc “Tại sao?”
“Gần đây, Thái tử chỉ sủng Tiêu lương đệ, trong mắt không còn ai khác, cũng đã quên mất nữ nhi rồi. Con mấy lần muốn gặp ngài ấy, nhưng đều bị từ chối, con không còn cách nào khác, mới mời người vào cung giúp đỡ.”
Thái phó khó xử nói “Chuyện hậu cung, cha là ngoại thần không tiện can thiệp.”
“Con biết, con không phải muốn người nhúng tay vào, chỉ nhờ người ở trước mặt Thái tử nhắc tới con một chút.”
Thái phó vẫn con do dự.
Bạch trắc phi năm lần bảy lượt van nài.
Cuối cùng, Thái phó không thể cưỡng lại lời cầu xin của nữ nhi, lựa chọn thỏa hiệp.
“Cha giúp con đi nói thử, con ở đây đợi một lát.”
Bạch trắc phi hết khóc lại cười “Đa tạ phụ thân!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT