Tiêu lương đệ dẫn Bảo Cầm về nơi ở của mình.

Bảo Cầm mang nước nóng đến, vừa hầu hạ Tiêu lương đệ tắm rửa, vừa nghiêm túc khuyên nhủ.

“Sau này người ăn ít lại, lỡ mập ra thì sao? Người là phi tần của Thái tử, mập quá thì làm sao tranh sủng được?”

Tiêu Hề Hề cười đắc ý “Em đừng lo, ta có thể chất không mập, dù ăn bao nhiêu cũng sẽ không mập.”

Bảo Cầm nửa tin nửa ngờ “Thần kỳ thế à?”

“Em thấy mỗi bữa ta ăn bao nhiêu, lâu vậy rồi, ta cũng đâu có mập.”

Bảo Cầm nghĩ lại cũng phải, tiểu chủ bữa nào cũng ăn thịt, ăn rất nhiều cũng không thấy mập, nhiều nhất cũng là mặt tròn trịa một chút, nhìn rất đáng yêu.

Bảo Cầm lại nói “Dù không mập cũng nên kiềm chế một chút, đặc biệt là trước mặt Thái tử, người ăn nhiều quá sẽ để lại ấn tượng xấu cho Thái tử. Nếu người muốn ăn, chúng ta có thể lén lút ăn, đừng để Thái tử nhìn thấy.”

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút “Cũng được.”

Đối với nàng, miễn là có đồ ăn ngon, ăn ở đâu không quan trọng.

Bảo Cầm giúp nàng xõa tóc, nói “Còn có một chuyện, ngày mai người phải nói với Thái tử Điện hạ.”

“Chuyện gì?”

“Nơi này cách tẩm điện của Thái tử quá xa, buổi trưa phải đi bộ một quãng đường dài về đây chợp mắt, quá bất tiện, người tìm cơ hội nói chuyện này với Thái tử, xin ngài ấy đổi nơi khác gần tẩm điện cho người.”

Tiêu Hề Hề không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, nếu Bảo Cầm đã nói, thì nàng đồng ý.

“Được rồi, ngày mai ta nói chuyện này với Thái tử.”

Nàng dừng một chút rồi nói.

“Đúng rồi, ngày mai em làm mấy món mang đến cho Thường công công, tiện thể thay ta hỏi thăm Thường công công, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng hồi phục.”

Bảo Cầm rất kinh ngạc, không ngờ tiểu chủ ngoài ăn uống ngủ, còn quan tâm đến những chuyện khác.

Mà nghĩ lại, Bảo Cầm thấy cần phải đến thăm Thường công công, một mặt vì Thường công công là người tốt, đối xử tốt với những người dưới quyền, mặt khác vì Thường công công là người được Thái tử tín nhiệm, kéo quan hệ tốt với hắn sẽ có lợi.

Bảo Cầm nghiêm túc đáp “Người yên tâm, chuyện này nô tỳ sẽ xử lý ổn thỏa.”

Nàng thấy an ủi, vì tiểu chủ trưởng thành rồi! Còn biết mua chuộc lòng người.

Tiêu Hề Hề cởi y phục, lên giường nằm.

Đắp chăn bông mềm mại lên người, thầm cầu nguyện trong lòng …

Thường công công, ngươi phải nhanh chóng khỏe lại đó!

Ngươi khỏe rồi thì những việc như tiếp khách, đếm danh sách lễ vật có thể giao lại cho ngươi!

……

Sáng hôm sau, Bảo Cầm đúng giờ đánh thức Tiêu lương đệ.

Tiêu lương đệ hé nửa mắt, như một con búp bê không cảm xúc, mặc Bảo Cầm bày trí.

Bảo Cầm giúp nàng mặc y phục, chải tóc trang điểm, dìu nàng ra ngoài tìm Thái tử.

Trên đường đi tình cờ gặp Ti Trúc.

Ti Trúc là đại cung nữ, ăn mặc tương đối thoải mái, không nhất thiết phải mặc kiểu nhu quần giống nhau của các cung nữ khác.

Nàng cũng rất biết cách ăn mặc, hôm nay nhu quần đối khâm màu trắng.

Dù thời tiết bây giờ đã dần trở lạnh, nhưng cổ áo vẫn hơi mở, lộ ra một mảng nhỏ làn da trắng nõn.

Nàng cài một đóa lan trắng trên đầu, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng.

Cách trang điểm nhạt như vậy, chẳng những không làm giảm đi giá trị nhan sắc mà còn làm nàng trông quyến rũ hơn.

Ti Trúc cầm bình ngọc trong tay, khuỵu gối hành lễ.

“Nô tỳ bái kiến Tiêu lương đệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play