Tiêu Hề Hề vừa rồi nghiêm túc hưởng thụ bữa tối, hoàn toàn không chú ý đến cung nữ tên Ti Trúc.
Bảo Cầm thúc giục “Người mau ra ngoài xem Thái tử Điện hạ, đừng để ngài ấy bị dụ đi!”
“Nhưng ta còn chưa ăn tối.”
“Chỉ cần người dỗ được Thái tử Điện hạ, lát nữa nô tỳ sẽ nấu bữa khuya cho người, người muốn ăn gì cũng được!”
Mắt Tiêu Hề Hề lập tức sáng lên.
“Để ta ăn hết canh gà đã, canh gà ngon như vậy không ăn hết thì thật uổng phí.”
Nàng cầm hũ sứ đựng canh gà trước mặt lên, ực ực uống một hơi cạn sạch, thậm chí còn gắp mấy miếng thịt gà còn sót lại nhai ngấu nghiến.
Nàng lau sạch miệng, tiện tay cầm hai quả lê to thơm.
Nàng ôm lê vào lòng, chạy nhanh ra ngoài.
……
Lạc Thanh Hàn vẫn còn bệnh, không thể ra gió.
Hắn đi thẳng về tẩm điện của mình.
Hắn vừa ngồi xuống, Ti Trúc bưng thuốc đi vào.
Nàng hơi khuỵu gối hành lễ vạn phúc “Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Lạc Thanh Hàn giơ tay phải.
Ti Trúc lại nói “Thuốc này rất nóng, hay là nô tỳ đút cho người?”
Vì thẹn thùng, hai má nàng hơi ửng hồng, trong mắt ý xuân tràn đầy như nước.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Không cần.”
“Vâng.” Ti Trúc thất vọng thở dài.
Nàng đưa bát thuốc sang.
Khi đặt bát thuốc vào lòng bàn tay của Thái tử, nàng giả vờ vô ý lướt qua những ngón tay của Thái tử.
Cảm giác mềm mại không xương làm Lạc Thanh Hàn lập tức nhất thời liên tưởng đến rắn độc.
Hắn gần như chẳng suy nghĩ, mạnh tay hất đổ bát thuốc!
Thuốc trực tiếp văng khắp người Ti Trúc, làm nàng sợ hãi kêu lên, liên tục lùi lại.
Bát thuốc rơi xuống đất vỡ làm đôi.
Đầu và y phục của Ti Trúc dính đầy thuốc, nhưng may là thuốc không quá nóng, không làm nàng bị bỏng.
Nàng chỉ nhân cơ hội ghẹo Thái tử một chút, không ngờ phản ứng của Thái tử lại lớn như vậy.
Lúc nàng hoảng hốt không biết làm sao, Tiêu Hề Hề sải bước đi vào.
Tiêu Hề Hề vừa bước vào, thấy Ti Trúc ướt sũng, còn Thái tử sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, trong không khí đầy mùi thuốc đắng.
Nàng không khỏi dừng lại, ngập ngừng hỏi.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Ti Trúc quỳ xuống, run giọng nói “Do nô tỳ không cẩn thận làm đổ thuốc, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ bằng lòng chịu phạt.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Ra ngoài.”
Ti Trúc vội lùi ra ngoài.
Sau đó có hai cung nữ bước vào, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, rồi lặng lẽ rời đi.
Tiêu Hề Hề đi đến, ngồi xuống cạnh Thái tử.
Nàng cẩn thận hỏi “Người không sao chứ?”
Lạc Thanh Hàn đột nhiên nắm lấy tay nàng.
Hắn xoa mạnh chỗ bị chạm vào trong lòng bàn tay nàng.
Cảm giác nhớp nháp khó chịu cuối cùng cũng biến mất.
Tiêu Hề Hề “Thật không dám giấu, thần thiếp vừa nãy đi nhà xí chưa rửa tay.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Thấy sắc mặt hắn ngày càng đen, Tiêu Hề Hề vội tự cứu “Thần thiếp đùa thôi, hi hi hi!”
Lạc Thanh Hàn buông tay nàng, mặc kệ nàng.
Tiêu Hề Hề thần bí nói “Thần thiếp có một bảo bối, Điện hạ có muốn xem không?”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Nàng mở vạt áo, để lộ một mảng da trắng nhỏ nơi cổ áo, thò tay vào trong chộp lấy một vật tròn …
Lạc Thanh Hàn hơi nheo mắt, vẻ mặt trở nên khác lạ.
Sau đó hắn thấy Tiêu Hề Hề lấy hai quả lê to tròn thơm phức từ trong ngực.
Lạc Thanh Hàn “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT