Ban đầu Tiêu Hề Hề còn ngồi thẳng, chẳng mấy chốc không ngồi ngay được nữa.

Nàng duỗi duỗi tay, sau đó duỗi duỗi chân, cuối cùng dựa người vào mép bàn như người không xương, cả người toát ra mùi cá muối lười biếng.

Tay trái chống cằm, tay phải cầm quân trắng, không chút nghĩ ngợi, tùy ý liếc nhìn thế cờ, rồi đặt quân trắng xuống.

Nàng luôn chơi cờ như vậy, không suy nghĩ nước đi này sẽ ảnh hưởng thế nào đến cục diện tiếp theo, nàng chỉ dựa vào trực giác của mình.

Trước kia ở trên núi, lúc nàng đánh cờ với sư phụ và các sư huynh đệ, nàng cũng như vậy, toàn dựa vào trực giác.

Bẫy gì đó kỹ thuật gì đó, với nàng chỉ như gió thoảng mây bay.

Dù kiểu chơi của nàng không theo lẽ thường, không thể đảm bảo nàng có thể thắng mọi ván cờ, nhưng luôn có thể khiến đối thủ dốc hết tâm tư sức lực.

Thế nên sư phụ và các sư huynh đệ không thích đánh cờ với nàng lắm.

Chẳng vì gì khác, trải nghiệm cực kỳ tồi tệ!

Thế cục trên bàn cờ đã bước vào giai đoạn căng thẳng, tiếp theo là thời khắc mấu chốt quyết định thắng thua.

Cả Nhiếp Trường Bình ngồi xem kịch hay cũng không khỏi căng thẳng.

Y nhìn bàn cờ không chớp mắt, muốn xem cuối cùng ai sẽ thắng?

Cuối cùng, Lạc Thanh Hàn thua một quân cờ.

Nhiếp Trường Bình ngẩn người.

Y không tin được nói “Không nhìn ra nha, kỳ nghệ của Tiêu lương đệ lại cao siêu như vậy!”

Tiêu Hề Hề cười hì hì “Đã nhường.”

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc “Thêm một ván.”

Ván thứ hai bắt đầu, Tiêu Hề Hề vẫn là dáng vẻ lười biếng, hoàn toàn không động não, chỉ dựa vào trực giác.

Lần này, Lạc Thanh Hàn đã rút ra bài học, không còn dùng lẽ thường dự đoán nước cờ tiếp theo của Tiêu Hề Hề.

Hắn chơi cờ theo cách đơn giản nhất, muốn đi thế nào thì đi thế ấy.

Vì không cần suy nghĩ lâu, hắn đặt cờ nhanh hơn ván trước rất nhiều.

Hắn nhanh, Tiêu Hề Hề cũng vậy.

Nhiếp Trường Bình thấy hai người liên tục đặt cờ, số lượng quân cờ đen trắng trên bàn cờ tăng lên nhanh chóng.

Một lúc sau, Tiêu Hề Hề thua.

Nhiếp Trường Bình ngây người.

Y còn chưa kịp hiểu gì hết, ván cờ đã kết thúc rồi?

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Đã nhường.”

Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Còn đánh nữa không?”

“Thêm ván nữa.”

Bảo Cầm và một cung nữ khác bước tới giúp họ xếp quân cờ đen trắng vào hai hộp cờ.

Nhiếp Trường Bình ngồi không yên “Điện hạ, không còn sớm nữa, thần nên về rồi.”

Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu.

Nhiếp Trường Bình đang định cáo từ rời khỏi thì nghe Tiêu Hề Hề nói.

“Ta xem tướng của tiểu quận vương, hôm nay tài vận dồi dào, có thể đến sòng bài thử vận may, nhưng nhớ dừng tay đúng lúc, đừng quá tham lam.”

Nhiếp Trường Bình vui mừng quá đỗi, vừa hay đã lâu không tới sòng bạc, hôm nay có thể chơi một lúc.

Y xoa tay thích thú “Đợi ta thắng rồi, sẽ mua món ngon cho cô.”

Nghe thấy món ngon, mắt Tiêu Hề Hề sáng lên “Có món gì ngon?”

“Ở Thịnh Kinh có tiệm Tô Hương Đường, chuyên làm các loại bánh ngọt, nghe nói là nghề do tổ tiên truyền lại, hương vị rất ngon, lần sau ta sẽ mang cho cô hai hộp.”

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu “Được đó, được đó!”

Nhiếp Trường Bình vui vẻ rời đi.

Tiêu Hề Hề toàn nghĩ về Tô Hương Đường, đánh cờ có hơi lơ đãng.

Chẳng mấy chốc nàng lại thua.

Là người thắng nhưng Lạc Thanh Hàn không cảm thấy vui.

Tiêu Hề Hề hỏi “Còn đánh nữa không?”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Không đánh nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play