Tiêu Hề Hề rời giường, hít một hơi thật sâu, chậm rãi vận nội công, tăng tốc độ tiêu hóa thức ăn.

Tức thì, thức ăn trong dạ dày được tiêu hóa.

Cảm giác khó chịu muốn nôn cũng biến mất.

Nhưng mà …

Nàng lại đói.

Lúc này đã nửa đêm, mọi người ngủ hết rồi.

Tiêu Hề Hề không muốn làm phiền người khác, nhưng cảm giác đói thật sự rất khó chịu.

Nàng sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, quyết định đi tìm thứ gì đó ăn.

Trong điện Thanh Ca rất yên tĩnh.

Tiêu Hề Hề nhón chân, rón rén vào bếp.

Nương ánh trăng sáng rọi qua cửa sổ, nàng len lén lục lọi thức ăn.

Nàng gắp một bát củ cải chua trong hũ sứ, lấy thêm hai màn thầu trắng trong tủ.

Màn thầu này chắc lúc sáng ăn còn thừa, vừa lạnh vừa cứng, nhưng Tiêu Hề Hề không chê, nàng ôm màn thầu và bát quay người lại, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Thái tử đứng trước cửa!

Dọa nàng tay run cả lên, hai màn thầu rơi xuống.

Màn thầu lăn hai vòng trên đất, dừng dưới chân Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn nhìn màn thầu dưới đất, sau đó nhìn Tiêu lương đệ đang bưng một bát củ cải chua, hàng mày đẹp đẽ chậm rãi nhíu lại.

……

Vì hắn vừa về cung, công việc bề bộn, cũng không biết khi nào mới xong, nên Lạc Thanh Hàn định tối nay nghỉ ngơi ở điện Lân Đức.

Điện Lân Đức là tẩm cung của Thái tử, ngày thường Thái tử không đến chỗ của phi tần thì sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Quả nhiên như hắn đoán, hắn xử lý xong việc cũng đã là nửa đêm.

Hắn ngồi xe ngựa về điện Lân Đức, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường.

Bình thường hắn thấy kích thước chiếc giường rất phù hợp, nhưng đêm nay hắn thấy giường quá lớn.

Hắn nằm trên giường rất lâu cũng không tài nào chợp mắt được.

Chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhớ tới lời của mẫu hậu nói.

Tiệc Quần Phương, Thái tử phi, con nối dõi …

Càng nghĩ càng bực bội!

Lạc Thanh Hàn dứt khoát rời giường, dẫn theo Thường công công ra ngoài.

Hai người lặng lẽ đến điện Thanh Ca.

Lạc Thanh Hàn không muốn người khác biết hắn nửa đêm không ngủ, lại chạy đến chỗ phi tần, chuyện này không có tôn nghiêm chút nào, nên hắn không cho người thông báo, lặng lẽ bước vào điện Thanh Ca.

Ai ngờ vừa vào cửa liền nghe thấy phòng bếp truyền đến tiếng lạch cạch khe khẽ.

Lạc Thanh Hàn tưởng có người ăn vụng, đến đó kiểm tra thì phát hiện ra Tiêu lương đệ.

Hai người cứ thế chạm mặt.

Sau một lúc im lặng.

Lạc Thanh Hàn nói trước “Nàng đang ăn vụng?”

Tiêu Hề Hề chột dạ nhìn đi chỗ khác “Không có.”

“Vậy nàng đang cầm gì trong tay?”

Tiêu Hề Hề dùng tay áo che cái bát “Không, không có gì.”

Lạc Thanh Hàn nhấn mạnh giọng điệu “Đó chính là ăn vụng.”

Tiều Hề Hề thấy không giấu được nữa, chỉ đành đau lòng buông tay áo, để lộ bát củ cải chua, đáng thương nói “Chia cho người một chút, người xem như không thấy, có được không?”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng từ chối “Ta không ăn.”

Tiêu Hề Hề lập tức giấu bát, thầm nghĩ hắn không ăn thì tốt, nàng có thể ăn một mình.

Thường công công vẫn canh giữ bên ngoài, thỉnh thoảng liếc nhìn phòng bếp nhỏ, không biết Thái tử Điện hạ đang nói chuyện với ai.

Một lúc sau, Thái tử bước ra, Tiêu lương đệ theo sau.

Thì ra là nói chuyện với Tiêu lương đệ.

Thường công công khom người hành lễ “Nô tài bái kiến Tiêu lương đệ.”

Tiêu Hề Hề theo Lạc Thanh Hàn về phòng ngủ.

Các cung nữ thái giám trực ban đêm đã thức, thấy Thái tử đến, giật mình cuống quýt quỳ xuống hành lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play