Trong điện Tiêu Phòng, Tần hoàng hậu biết Lý trắc phi cầu kiến, lạnh nhạt nói một câu.
“Cho nàng ta vào.”
Lý trắc phi ngoan ngoãn bước vào.
Tuy nàng và Tần hoàng hậu là quan hệ dì cháu, nhưng Tần hoàng hậu quanh năm ngồi trên vị trí cao, khí thế trên người quá mức đáng sợ, một khi Lý trắc phi đến trước mặt bà, nàng bất giác thấy căng thẳng, sợ làm gì sai sót chọc giận bà.
Lý trắc phi đã chuẩn bị đầy bụng những lời khách sáo, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần hoàng hậu, tức thì nuốt xuống tất cả.
Nàng quỳ rạp xuống đất, ngượng ngùng nói “Lúc trước thần thiếp đắc tội với Thái tử Điện hạ, muốn tạ tội với ngài ấy, nhưng Điện hạ không chịu gặp thần thiếp, thần thiếp hết cách, chỉ đành đến cầu xin người giúp đỡ.”
“Ngươi đến tìm bổn cung, chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy?”
Lý trắc phi cảm nhận được sự châm chọc của Hoàng hậu, can đảm nói “Thần thiếp biết không nên vì chuyện nhỏ như vậy mà quấy rầy người, nhưng thật sự … thật sự hết cách rồi, xin người chỉ bảo vài điều.”
Nói xong, nàng cung kính khấu đầu với Tần hoàng hậu.
Lý trắc phi lại khấu đầu “Chỉ cần người có thể giúp thần thiếp và Thái tử hóa giải hiểu lầm, thần thiếp bằng lòng làm trâu làm ngựa cho người!”
Lúc này, Tần hoàng hậu thậm chí không có ý định mắng nàng ngu xuẩn, chỉ lạnh lùng nói một câu.
“Qua bên kia quỳ đi.”
“Vâng.”
Lý trắc phi không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn qua một bên quỳ xuống.
Tần hoàng hậu gọi một tiểu thái giám, sai đến Đông cung mời Thái tử tới.
Lý trắc phi nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Quả nhiên, nàng cầu cứu điện Tiêu Phòng là quyết định đúng đắn, chỉ cần Tần hoàng hậu ra tay, hiểu lầm giữa nàng và Thái tử nhất định sẽ lập tức hóa giải!
Không bao lâu sau, Lạc Thanh Hàn đã đến.
Hắn bước vào điện Tiêu Phòng, liếc thấy Lý trắc phi đang quỳ bên cạnh.
Lý trắc phi lén nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Vốn Lý trắc phi tràn đầy chờ mong, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Thái tử, nàng lập tức rùng mình.
Đột nhiên, sự mong đợi của nàng biến mất, chỉ còn lại lo lắng.
Lạc Thanh Hàn quỳ xuống hành lễ “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Tần hoàng hậu ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Đợi hắn ngồi xuống, Tần hoàng hậu lạnh nhạt hỏi “Lần này xuống phía nam có thu hoạch gì?”
Lạc Thanh Hàn thuật lại mọi chuyện.
Tần hoàng hậu chỉ im lặng lắng nghe.
Hắn nói xong, bà cũng không hỏi hắn ở bên ngoài có tốt không, cũng không có ý khen ngợi hắn.
Thái độ của bà vẫn thờ ơ.
“Con vừa mới tiếp quản Hình bộ, nhất định có rất nhiều chỗ không hiểu, trong Hình bộ có vài người Tần gia nhậm chức, con có thể bớt chút thời gian trò chuyện với bọn họ.”
Lạc Thanh Hàn “Nhi thần đã biết.”
Theo sự hiểu biết của hắn về Tần hoàng hậu, sau khi nói xong mấy lời này sẽ lập tức đuổi người.
Mẫu tử hai người chưa từng nói chuyện nhà, gặp nhau chỉ nói chính sự, xong việc thì đi làm chuyện của mình.
Không ngờ bà lại mở lời.
“Tháng sau sẽ tổ chức tiệc Quần Phương ở Thượng Lâm uyển, khi đó các thiên kim khuê tú từ các thế gia trong kinh sẽ đến dự, con đi cùng bổn cung xem thử. Ngôi vị Thái tử phi luôn bỏ trống cũng không phải chuyện tốt, Đông cung lớn như vậy phải có người thay con quản lý mới được. Hơn nữa con cũng không còn nhỏ, nên sinh thêm con cháu cho hoàng gia rồi, thân là Thái tử, mà không có con nối dõi trong thời gian dài, e là dẫn đến dị nghị.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT