Dương Khai Quang nhìn nam tử anh tuấn phía trước, run giọng nói.

“Vi thần biết Thái tử Điện hạ muốn đến huyện Cam Cốc tiến hành nghi lễ cầu mưa, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng vi thần sợ Thái tử Điện hạ cầu không được mưa sẽ làm mất lòng dân, nên cố ý tìm một vị cao nhân. Vị cao nhân này tự xưng là người của Huyền Môn, thông thạo thuật kỳ môn bát quái, ông ta nói với vi thần, nếu muốn cầu mưa thành công, cần phải có thành ý, mà thành ý đó là dâng tế phẩm phong phú.”

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn khẽ động “Bọn trẻ đó là tế phẩm?”

“Đúng vậy, vào ngày Thái tử Điện hạ cầu mưa, bọn trẻ này sẽ được hiến tế cho ông trời.”

Giọng Lạc Thanh Hàn lạnh băng “Đó đều là mạng người, các ngươi đang tàn sát dân lành.”

Dương Khai Quang cuống quýt chống chế.

“Điện hạ hiểu lầm rồi, thần không có ý định giết người, sau nghi lễ cầu mưa, bọn trẻ sẽ được đưa về nhà, dù vi thần có điên rồ thế nào, cũng sẽ không giết nhiều đứa trẻ như vậy.”

Lạc Thanh Hàn trầm giọng hỏi “Nếu không hại đến tính mạng, sao lại dùng thủ đoạn bắt cóc đáng xấu hổ như vậy? Ngươi có thể trực tiếp nói với cha mẹ và người nhà của bọn trẻ.”

Dương Khai Quang nghẹn họng.

Nhiếp Trường Bình siết gáy lão, hung hãn hỏi.

“Đến lúc này rồi còn muốn lừa chúng ta? Ta thấy ngươi không cần mạng chó của ngươi nữa rồi.”

Dương Khai Quang sợ hãi, không dám giấu diếm nữa, nói hết những gì mình biết.

“Chính vị cao nhân đó nói với vi thần, cầu mưa không dễ, tế phẩm phải lựa chọn cẩn thận. Trẻ con bình thường không được, bắt buộc phải mang mệnh thủy, tuổi từ tám đến mười hai, số lượng càng nhiều càng tốt. Vì muốn tìm những đứa trẻ có bát tự mang mệnh thủy, vi thần đành bắt hết trẻ con từ tám đến mười hai tuổi trong thành, để cao nhân lựa chọn, sau đó giữ lại những đứa trẻ mang mệnh thủy, còn lại sẽ được đưa về nhà.”

“Bọn trẻ bị các ngươi chọn làm tế phẩm cuối cùng sẽ chết phải không?”

Dương Khai Quang trả lời không được, chỉ có thể run rẩy chống đỡ.

“Những chuyện này đều là do vị cao nhân kia sai khiến, vi thần làm theo lời ông ta dặn, vi thần vô tội, xin Thái tử Điện hạ tha mạng!”

Lạc Thanh Hàn “Vừa rồi ngươi nói, vị cao nhân đó tự xưng là người của Huyền Môn?”

Dương Khai Quang dùng sức gật đầu “Vâng!”

“Tên ông ta là gì? Ngươi làm sao tìm được ông ta?”

“Đạo hiệu của ông ta là Thiên Sơn cư sĩ, một tháng trước đến huyện Cam Cốc, bày một sạp nhỏ trong huyện thành, chuyên xem bói cho người khác, ai nấy đều nói ông ta xem cực kỳ chính xác, quả là một cao nhân có bản lĩnh thật sự. Vi thần nghe được chuyện này, đã sai người mời ông ta đến huyện nha, bảo ông ta bói cho vi thần một quẻ, kết quả ông ta xem rất chuẩn, vi thần thấy ông ta có vài phần bản lĩnh, bèn thỉnh giáo chuyện cầu mưa với ông ta.”

Nhiếp Trường Bình ngẩng đầu nhìn Thái tử, hỏi “Điện hạ, hay là ta đi bắt lão đạo sĩ giả thần giả quỷ kia?”

Lạc Thanh Hàn gật đầu đồng ý.

Hắn cũng muốn xem thử Thiên Sơn cư sĩ được coi là cao nhân đó rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Nhiếp Trường Bình nhận lệnh rời đi.

Vì Dương huyện lệnh bị bắt cóc, tối nay cả huyện nha loạn cào cào cả lên, càng làm cho nhóm người của Nhiếp Trường Bình dễ hành động hơn.

Họ lặng lẽ lẻn vào huyện nha, tìm thấy Thiên Sơn cư sĩ đang chuẩn bị thu dọn hành lý bỏ chạy, đánh ông ta bất tỉnh rồi đưa khỏi huyện nha.

Khi Thiên Sơn cư sĩ tỉnh dậy, người đã nằm trong tiểu viện bỏ hoang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play