Ban đầu, Không Thiền nghĩ cuộc sống sẽ tiếp tục yên bình như thế này.
Tuy nhiên, trong thôn ngày càng có nhiều lời đồn về hai người họ.
Trai đơn gái chiếc sống chung với nhau, nam chưa cưới, nữ chưa gả, cũng không biết có quan hệ gì?
Những người nhàn rỗi trong thôn bàn tán rất nhiều về mối quan hệ giữa Không Thiền và Tiểu Sở, nói đến mức rất khó nghe.
Không Thiền có thể không quan tâm mấy lời đàm tiếu, nhưng Tiểu Sở thì không.
Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt non nớt, nghe mấy câu cũng không chịu nổi, nhưng nàng không nói lại những người nhiều chuyện đó, chỉ có thể im lặng bỏ chạy.
Lúc nàng chạy về tới nhà thì hai mắt đã đỏ hoe.
Có vẻ như vừa mới khóc.
Sau đó, ngay cả trưởng thôn cũng đến gặp Tiểu Sở, nói không thể tiếp tục như thế này, ảnh hưởng sẽ rất xấu.
Ông cho Tiểu Sở hai lựa chọn, một là nhanh chóng tìm người gả đi, hai là đuổi Không Thiền đi ngay.
Tiểu Sở trẻ trung xinh đẹp giỏi giang, trong thôn có rất nhiều chàng trai trẻ sẵn sàng cưới nàng, nhưng bây giờ chuyện ầm ĩ như vậy, những người vốn muốn cưới Tiểu Sở đều im lặng.
Bọn họ cảm thấy Tiểu Sở chung sống với người đàn ông lạ mặt đó lâu như vậy, quan hệ giữa hai người nhất định không rõ ràng, ai lại bằng lòng cưới một người phụ nữ không trong sạch chứ?
Chỉ có đám du côn thèm muốn vẻ đẹp của Tiểu Sở mới không quan tâm chuyện này, bọn họ ngược lại muốn cưới Tiểu Sở về chơi đùa.
Sau khi tiễn trưởng thôn đi, Tiểu Sở nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài.
Không Thiền biết mình sắp lại bị đuổi đi.
Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, dù gã đi đến đâu, cũng không ai sẵn lòng chào đón gã.
Lúc nhỏ, gã bị cha mẹ bỏ rơi, lớn lên bị sư phụ và sư huynh coi thường, bây giờ cả Tiểu Sở cũng muốn bỏ rơi gã.
Nỗi oán hận bấy lâu nay trong lòng Không Thiền lại dâng lên.
Gã muốn giết người.
Gã muốn giết Tiểu Sở và người trong thôn.
Gã thậm chí còn đi tới cửa phòng của Tiểu Sở, vừa định đẩy cửa ra thì cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong.
Hai mắt Tiểu Sở đỏ hoe đứng trong phòng.
Nàng hơi giật mình khi thấy Không Thiền ở ngoài cửa, nàng tỉnh táo lại, nhanh miệng hỏi.
“Huynh có thể cưới ta không?”
Không Thiền sững người.
Đầu óc gã trở nên trống rỗng.
Tiểu Sở thấy gã hồi lâu không trả lời, tưởng gã không nghe rõ, đành kiềm nén xấu hổ, lớn tiếng hỏi lại.
“Huynh bằng lòng cưới ta không?”
Nàng nghĩ kĩ rồi, thay vì gả cho một người đàn ông xa lạ, chi bằng gả cho Không Thiền, ít nhất hai người sống chung một thời gian, có sự hiểu biết nhất định về nhau.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của một mình nàng.
Nàng không biết Không Thiền có đồng ý hay không.
Nếu huynh ấy không đồng ý, nàng sẽ phải tìm cách khác.
Không Thiền vẫn không nói gì.
Gã nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tiểu Sở sẽ nói như vậy với mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sở đã đỏ bừng.
Nàng thấp thỏm nói “Huynh nói gì đi chứ, nếu huynh không bằng lòng thì cứ nói thẳng, ta sẽ không làm khó huynh. Nếu thật sự không được thì chúng ta chuyển nhà, chúng ta có thể dọn vào trong núi sâu, ở đó sẽ không có ai bàn tán, chúng ta vẫn có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.”
……
Tiêu Hề Hề “Ngươi đồng ý với cô ấy rồi?”
Không Thiền cụp mắt, nhìn móng tay đang dần chuyển sang tím của mình, trầm giọng trả lời.
“Ừm.”
Gã không biết lúc đó mình nghĩ gì, như gã như bị ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý thành thân với Tiểu Sở.
Bây giờ nhớ lại, gã có cảm giác không mấy chân thật.
Như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.
Trong mơ, gã như một kẻ ngốc, chỉ vì một câu “Huynh bằng lòng cưới ta không?” của đối phương mà mọi oán hận gần như bộc phát trong lòng gã đều biến mất.
Không Thiền và Tiểu Sở tổ chức một hôn lễ đơn giản.
Hai người mời trưởng thôn đến làm chứng, đồng thời còn mời một số dân làng thường xuyên chăm sóc Tiểu Sở đến dự tiệc.
Còn những kẻ nói xấu sau lưng, Tiểu Sở không mời một ai.
Hừ, nàng cũng biết ghi thù đó!
Người trong thôn không có đòi hỏi gì nhiều về chuyện thành thân, thậm chí tam thư lục lễ cũng không có, chỉ cần tổ chức hôn lễ, mọi người biết chuyện này thì xem như thành rồi.
Bọn họ thậm chí không cần đến huyện nha đổi hộ tịch.
Sau khi thành thân, Không Thiền và Tiểu Sở đường hoàng sống với nhau.
Lúc đầu còn có một số người bàn tán về lai lịch của Không Thiền. Khi mới đến thôn, cả người gã đầy thương tích, nói không chừng có kẻ thù nào đó.
Sau đó thời gian trôi qua, trong thôn vẫn yên bình, không có kẻ thù nào xuất hiện, những người đó dần quên mất chuyện này.
Cả bản thân Không Thiền cũng dần quên đi những chuyện trước kia.
Gã đã quen sống chung với Tiểu Sở, thậm chí còn chủ động gánh vác trách nhiệm lên núi hái thảo dược.
Là người của Huyền Môn, gã biết nhiều loại thảo dược hơn Tiểu Sở, đồng thời gã cũng giỏi võ, có thể tiện tay săn vài con mồi trong lúc hái thảo dược, mang về tẩm bổ sức khỏe cho Tiểu Sở.
Hầu như mỗi lần về nhà, gã đều cầm con mồi trên tay, phần lớn là những động vật nhỏ như gà rừng, thỏ rừng, nếu may mắn còn có thể bắt được lợn rừng, hươu, cáo các thứ.
Người trong thôn thấy vậy vô cùng ghen tị.
Trước đây có người từng cười Tiểu Sở gả cho một người không rõ lai lịch, không biết sống hạnh phúc được bao nhiêu ngày.
Bây giờ thấy người đàn ông của Tiểu Sở giỏi giang, ai cũng phải khen Tiểu Sở thật may mắn, gả được cho một người đàn ông tốt.
Cho đến hai tháng sau khi thành thân.
Không Thiền mang một giỏ tre đầy thảo dược về nhà như thường lệ, trên giỏ tre có một lớp nấm tươi, mỗi bên tay gã cầm một con gà rừng lớn.
Gần đây khẩu vị của Tiểu Sở không tốt lắm, cái gì cũng không muốn ăn.
Không Thiền nghĩ tối nay có thể ăn gà hầm nấm, đây là món ăn yêu thích của Tiểu Sở.
Kết quả trên đường về, gã nghe có người nói trong nhà có khách đến thăm.
Không Thiền lập tức cảnh giác.
Gã và Tiểu Sở không có người thân, dù thành thân cũng không có người thân bạn bè đến tặng quà chúc mừng, cũng chỉ có một vài người có quan hệ tốt trong thôn, nhưng nếu là người trong thôn đến nhà chơi, những người khác trong thôn sẽ không phản ứng khác lạ như vậy.
Không Thiền không trực tiếp về nhà mà trốn gần nhà.
Không lâu sau, gã thấy cửa sân nhà mình mở ra, có hai người bước ra.
Trong đó, một người là Tiểu Sở, người còn lại là Huyền Cơ Tử.
Giây phút Không Thiền nhìn thấy Huyền Cơ Tử, tim gã chùng xuống tận đáy.
Từ khi rời Huyền Môn, gã đã không gặp lại Huyền Cơ Tử, gã tưởng đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn.
Nhưng gã không ngờ lại gặp Huyền Cơ Tử trong tình huống này.
Không Thiền vẫn bất động, ánh mắt dán chặt vào Huyền Cơ Tử và Tiểu Sở.
Gã nhìn thấy Tiểu Sở ngượng ngùng cười với Huyền Cơ Tử.
Huyền Cơ Tử không biết vừa nói gì, khiến mặt Tiểu Sở đỏ bừng, trông rất xấu hổ.
Huyền Cơ Tử còn lấy một túi gấm tinh xảo từ trong tay áo đưa cho nàng.
Dựa vào hiểu biết của Không Thiền với Tiểu Sở, nàng chưa từng nhận đồ của người đàn ông khác, nhưng lần này, nàng không từ chối.
Nàng hai tay nhận túi gấm, ôm nó trong lòng như báu vật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT