Huyền Cơ Tử dùng chút sức cuối cùng, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ.
“Dưới gầm giường … ngăn bí mật …”
Bùi Thiên Hoặc lập tức quỳ nằm xuống đất, nghiêng đầu nhìn xuống gầm giường.
Không phát hiện được gì.
Y dứt khoát nằm nửa người dưới gầm giường, giơ tay dò xét xung quanh, thỉnh thoảng gõ hai lần.
Chốc sau phát hiện có một chỗ phát ra âm thanh nhẹ lâng, phía dưới chắc là rỗng.
Y lập tức đặt tay xuống sàn, cố gắng đẩy xuống.
Sau đó, một tiếng cạch vang lên.
Hình như thứ gì đó đã được kích hoạt.
Một hộp đồng nhỏ bật ra.
Bùi Thiên Hoặc kéo hộp ra.
Vì hộp được làm bằng đồng nên rất nặng.
Y dùng cả hai tay để ôm nó.
“Sư phụ, là hộp này sao?”
Huyền Cơ Tử “Ừm, đưa Vô Tửu …”
Nghe vậy, Bùi Thiên Hoặc liền đưa chiếc hộp cho đại sư huynh.
Đại sư huynh là đồ đệ đầu tiên của sư phụ, dù sư phụ có đưa đồ tốt gì cho huynh ấy cũng là xứng đáng, hơn nữa đại sư huynh luôn hết lòng quan tâm sư đệ sư muội, bọn họ đều rất tin tưởng và tín nhiệm đại sư huynh, không hề có ý kiến gì với sắp xếp của sư phụ.
Phương Vô Tửu đưa tay cầm chiếc hộp, y không có tâm tình mở hộp ra xem bên trong là thứ gì.
Y cứ nhìn sư phụ, khuôn mặt vốn luôn trầm ổn bình tĩnh giờ đây nhuốm đầy buồn thương và không nỡ.
Tiêu Hề Hề nằm bên giường, khóc nấc lên.
Nàng không muốn sư phụ chết, nàng không muốn xa sư phụ.
Tầm nhìn của Huyền Cơ Tử đã rất mơ hồ, nhìn không rõ cái gì, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn về phía Hề Hề.
Năm đó lúc ông nhận nuôi Hề Hề, đã tính được đứa trẻ này sẽ không sống quá mười chín tuổi.
Khi đó ông chỉ cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương, những gì ông có thể làm là cố gắng để cô bé được sống vui vẻ một chút, ít nhất là không để cô bé rời khỏi thế giới này với quá nhiều tiếc nuối.
Nhưng lâu dần, ông cũng nảy sinh tình cảm với cô bé.
Ông thấy lo lắng và không nỡ.
Vì giữ mạng cho Hề Hề, ông đã làm rất nhiều chuyện, cũng trả giá rất nhiều.
Nhưng ông không hối hận.
Nếu được chọn lại, ông vẫn sẽ chọn con đường này.
Huyền Cơ Tử mấp máy môi, dường như đang gọi tên Hề Hề.
Tiêu Hề Hề lập tức cúi người, áp tai vào môi sư phụ.
Nàng nghe thấy giọng sư phụ cực kỳ yếu ớt chậm rãi nói.
“Thân thế của Tiểu Kiếm, đừng nói cho nó biết …”
Tiêu Hề Hề không biết tại sao.
Nàng đang định hỏi thân thế của Sở Kiếm thế nào? Thì thấy mắt sư phụ từ từ nhắm lại.
Ông dường như đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, dáng vẻ trông rất bình yên, khóe miệng thậm chí còn hơi cong lên, như thể ông đang mỉm cười.
Bình thường khi nàng gọi sư phụ, chỉ cần Huyền Cơ Tử nghe thấy, nhất định sẽ mỉm cười đáp lại.
Nhưng bây giờ Huyền Cơ Tử lại không có phản ứng gì.
Ông yên lặng nằm bất động trên giường, hoàn toàn không còn hơi thở.
Tiêu Hề Hề nắm chặt bàn tay đã mất đi hơi ấm của ông, hét hết lần này đến lần khác.
“Sư phụ, sư phụ, người tỉnh dậy đi sư phụ!”
Ôn Cựu Thành tiến tới kéo nàng, run giọng nói với nàng —
“Sư phụ đã đi rồi.”
Tiêu Hề Hề không muốn chấp nhận sự thật này, nắm chặt tay sư phụ không chịu buông.
Hai mắt nàng mờ nhạt nhìn sư phụ, phút chốc dường như đã quay về rất lâu trước kia —
Lúc đó nàng còn rất nhỏ, cũng không nhớ chính xác mình bao nhiêu tuổi, nàng chỉ nhớ hôm đó thời tiết rất xấu,trời mưa rất to, chiếc xe mà nàng và cha mẹ đang lái gặp tai nạn. Cha mẹ nàng đều qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, nàng là người duy nhất sống sót.
Lúc đó nàng bị thương, trên người đầy máu, không phân biệt được đâu là máu của mình, đâu là máu của cha mẹ nàng.
Nhưng nàng vẫn còn tỉnh táo.
Nàng chỉ biết bất lực nhìn thi thể của cha mẹ được đưa ra khỏi đống đổ nát ô tô, nhìn hai người được phủ một tấm vải trắng.
Cuối cùng hai người biến thành hũ cốt lạnh lẽo.
Bây giờ sư phụ cũng được phủ một tấm vải trắng.
Tiêu Hề Hề cảm thấy đau thấu tim gan, bật khóc nức nở.
Nhưng nàng không thể phát ra tiếng.
Khóc rất dữ dội lại rất âm thầm.
Nàng bị cưỡng ép kéo ra, bất lực nhìn sư phụ bị khiêng đi.
Ông không biến thành hũ cốt, nhưng được đặt trong một quan tài tối tăm.
Quan tài cũng cứng ngắt lạnh băng như hũ cốt.
Vì thôn Đại Nguyệt vẫn đang chiến tranh, không có điều kiện tổ chức tang lễ cho Huyền Cơ Tử, cuối cùng chỉ có thể đặt linh cữu ba ngày, rồi chôn cất ông.
Theo tâm nguyện cuối cùng của ông, ông được chôn cất trong lăng mộ của Nam Nguyệt vương.
Đôi tình nhân khi còn sống không thể trở thành vợ chồng, nhưng ít nhất sau khi chết có thể trở thành một đôi uyên ương.
Tiêu Hề Hề quý trước bia mộ.
Nàng nhìn bia mộ mới được dựng trước mặt.
Trên bia mộ ghi “Mộ của sư tôn Huyền Cơ Tử”, bên cạnh có một dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng năm an táng.
Bên cạnh bia mộ của Huyền Cơ Tử là bia mộ của Nam Nguyệt vương.
Bia mộ của hai người đứng cạnh nhau, giống như một đôi uyên ương tay trong tay, sống chết không rời.
Sau khi nhóm người Phương Vô Tửu đốt xong tiền giấy, thì giơ tay kéo Hề Hề dậy.
Nàng quỳ đó bất động, giọng vẫn đầy tiếng nấc.
“Ta muốn ở lại với sư phụ thêm chút nữa, mọi người đi trước đi.”
Giọng Ôn Cựu Thành cũng hơi khàn, nhưng y vẫn cố gắng nói chậm, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Muội đã ba ngày không ngủ, nếu tiếp tục như vậy, cơ thể muội sẽ không chịu nổi.”
Sở Kiếm dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở “Sư tỷ, sư phụ luôn thương tỷ nhất, chắc chắn ông ấy không nỡ nhìn tỷ giày vò bản thân mình thế này, tỷ cùng mọi người quay về đi.”
Bùi Thiên Hoặc cũng nói “Trở về tắm nước nóng, ngủ một giấc trước, chuyện đã qua cũng đã qua rồi, người còn sống nhất định phải tiếp tục sống.”
Tiêu Hề Hề không chịu đứng dậy.
Cuối cùng, Phương Vô Tửu liếc mắt liền nhìn ra được nàng đang nghĩ gì.
Y thấp giọng an ủi “Ta biết muội đang tự trách mình, nhưng không cần thiết, cái chết của sư phụ chết không liên quan tới muội.”
Tiêu Hề Hề “Nhưng nếu như ta có thể tìm sư phụ sớm hơn, có lẽ sư phụ đã không chết, là ta quá vô dụng, đến muộn một bước. Có lẽ những người đó nói đúng, ta là thiên sát cô tinh, đời trước khắc chết cha mẹ, đời này khắc chết sư phụ, tất cả những người thân cận với ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
“Đủ rồi!” Phương Vô Tửu hiếm khi tối sầm sắc mặt, nghiêm giọng cắt ngang lời độc thoại của nàng “Muội tỉnh táo một chút, sư phụ bị Không Thiền gi ết chết, không liên quan gì đến muội!”
Tiêu Hề Hề sửng sốt một lúc, sau đó mới tỉnh táo lại rồi lẩm bẩm.
“Đúng vậy, còn Không Thiền, ông ta gi ết chết sư phụ, ông ta là hung thủ giết người.”
Sở Kiếm thấy sư tỷ như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Vì muốn sư tỷ nhanh chóng lấy lại tinh thần, y cũng khuyên nàng.
“Người giết sư phụ là Không Thiền, người đáng chết nhất là ông ta mới đúng, tỷ muốn hận, thì phải hận ông ta, chứ không phải giày vò bản thân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT