Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc chưa mặc quần áo chỉnh tề đã mở cửa ra.
Khi hai người nhìn thấy tiểu sư muội đều sững người, đồng thanh hỏi.
“Sao muội lại ở đây?”
Tiêu Hề Hề kể lại chuyện mình nằm mơ thấy sư phụ bị giết.
“Ta rất lo cho an nguy của sư phụ, phải đích thân đến Nam Nguyệt một chuyến mới được, hai huynh có muốn đi cùng không?”
Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc đương nhiên không cần suy nghĩ cũng đồng ý.
Bọn họ đều được sư phụ nuôi lớn, có tình cảm sâu sắc với sư phụ, biết rõ sư phụ đang gặp nguy hiểm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?!
Trong lúc Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc đang thay quần áo, Phương Vô Tửu vào bếp lấy màn thầu ban ngày ăn còn thừa ra, sau đó lấy thêm hai tô lớn cá khô và thịt gà xé sợi.
Vốn đây là mấy món ăn vặt chuẩn bị cho Lão Vương, nhưng bây giờ bọn họ phải đi, để mấy món này ở đây rất lãng phí, chi bằng mang chúng đi làm lương khô trên đường.
Phương Vô Tửu gói tất cả thức ăn lại, đổ đầy bốn túi nước.
Sau khi chuẩn bị xong, bốn người cùng lên đường.
Ôn Cựu Thành hỏi “Lúc này cổng thành chắc chưa mở, chúng ta làm sao ra khỏi thành?”
Tiêu Hề Hề “Ta biết có một đường hầm có thể dẫn thẳng ra ngoài thành, nhưng ta không chắc đường hầm đó có còn hay không, đi xem thử trước, nếu không được thì nghĩ cách khác.”
Năm đó Tây Lăng vương và Tần Trọng tạo phản, Lạc Thanh Hàn đã sai người đào trước một đường hầm thông ra bên ngoài để có thể nội ứng ngoại hợp với bên trong thành càng sớm càng tốt.
Từ sau chuyện đó, không ai nhắc đến đường hầm nữa.
Nhóm bốn người đến hậu viện của tiệm cầm đồ Từ ký.
Chủ tiệm này đã dẫn vợ con rời khỏi Thịnh Kinh từ lâu, nơi này giờ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, cỏ dại mọc um tùm, vô cùng hoang tàn.
Tiêu Hề Hề đẩy cửa kho củi ở hậu viện ra, quỳ xuống đất gõ cửa, nhanh chóng tìm được lối vào đường hầm.
Dùng sức kéo cánh cửa sắt, lộ ra một đường hầm tối tăm.
Nàng chợt thấy may mắn, cảm tạ trời đất, may là Lạc Thanh Hàn không cho người bịt kín đường hầm.
Phương Vô Tửu bước vào đường hầm trước.
Y cầm ngọn đuốc cắm trên tường lên, thắp sáng bằng mồi lửa.
Ba người còn lại lần lượt bước vào đường hầm.
Ôn Cựu Thành là người đi cuối cùng, cẩn thận đóng cửa đường hầm lại để tránh bị người khác phát hiện.
Bốn người đi dọc theo đường hầm.
Đi bộ một hồi lâu mới thấy lối ra.
Phương Vô Tửu đẩy nhẹ cửa đường hầm nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối đen, không một bóng người.
Y cẩn thận ra khỏi đường hầm, Tiêu Hề Hề theo sát phía sau.
Sau đó là Bùi Thiên Hoặc và Ôn Cựu Thành.
Khi bốn người ra khỏi đường hầm, phát hiện lối ra của đường hầm nằm ngay cạnh tường thành, chỉ cần nhìn lên là có thể thấy lính canh đang đứng phía trên tường thành.
Ôn Cựu Thành cẩn thận che giấu lối ra đường hầm.
Phương Vô Tửu thấy có đội tuần tra đang đi tới, lập tức gọi ba người còn lại nhanh chóng rời đi.
Bao quanh tường thành có một con hào, muốn vượt qua con hào thì bắt buộc phải qua cầu.
Nhưng trên cầu có lính canh, một khi có người lên cầu, chắc chắn sẽ bị lính canh phát hiện, nếu gây ra tiếng động lớn sẽ kéo đội tuần tra tới đây, lúc đó bốn người sẽ không đi được.
Phương Vô Tửu trầm giọng nói “Xuống nước, chúng ta bơi qua!”
Cả bốn người đều biết bơi, kỹ năng bơi lội dưới nước rất tốt, bơi qua con hào không là vấn đề.
Bốn người lần lượt nhảy xuống nước, dùng sức bơi về phía bên kia sông.
Tiêu Hề Hề không may mắn lắm, trong quá trình vượt sông, nàng bị một cơn sóng lớn cuốn trôi một đoạn dài, khiến nàng bị sặc nước.
Khó lắm nàng mới giữ được thăng bằng thì phát hiện các sư huynh đã biến mất.
Dòng sông chảy rất nhanh, Tiêu Hề Hề sợ lại có một đợt sóng lớn nữa ập tới, nàng không dám ở dưới sông quá lâu nên lập tức tăng tốc bơi sang bên kia.
Dù sao nàng cũng có thể tính toán phương hướng, dù tạm thời xa các sư huynh, nàng cũng có thể nhanh chóng tìm được bọn họ.
Cuối cùng cũng chạm tới bờ sông.
Tiêu Hề Hề nắm một nắm cỏ dại, mượn sức đến gần bờ, sau đó dùng hai tay vịn bờ, dùng sức đẩy người lên.
“Nếu ta nói ta nửa đêm không ngủ được, muốn ra ngoài bơi lội thì chàng có tin không?”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi lại “Nàng nghĩ ta có tin không?”
Tiêu Hề Hề khô khan nói “Chắc là không tin.”
Lạc Thanh Hàn cưỡi ngựa đi về phía trước.
Tiếng vó ngựa vang lên ngày càng rõ ràng.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.
Cả người Tiêu Hề Hề ướt sũng, tóc ướt dính vào mặt, quần áo ướt đẫm, toàn thân lạnh buốt.
Nàng đưa tay lau nước sông trên mặt, đáng thương nói.
“Ta có thể giải thích.”
Nàng quyết định nói thật cho hắn biết, chuyện này có liên quan đến an nguy của sư phụ, nàng tin Lạc Thanh Hàn sẽ hiểu cho nàng, hắn không phải loại người không nói lý.
Nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói.
“Nàng quả thật nên giải thích rõ ràng cho ta, phụ hoàng ta có phải là do nàng giết?”
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Nàng gần như không kịp phản ứng, chớp mắt ngơ ngác.
Nhưng sau đó nàng tỉnh táo lại.
Cả người cứng ngắt đứng im tại chỗ.
Lần này, không chỉ thân thể nàng lạnh mà trái tim nàng cũng lạnh.
Làm sao chàng biết được chuyện này?
Nàng nên trả lời câu hỏi này thế nào?
Nàng không muốn nói dối hắn, nhưng nàng không thể nói ra được câu “là ta giết phụ thân chàng”.
Nàng thật sự không biết phải làm gì.
Đầu óc nàng hỗn loạn, cơ thể đã phản ứng trước.
Nàng quay người bỏ chạy, muốn tạm thời rời khỏi đây.
Trước khi nàng nghĩ ra cách giải thích, nàng không muốn đối mặt với Lạc Thanh Hàn.
Nhưng chưa kịp chạy xa thì Lạc Thanh Hàn đã bất ngờ vồ ngã nàng từ phía sau!