Lạc Thanh Hàn “Ta đã sai người gửi mật thư tới nước Nam Nguyệt, bảo bọn họ nghe ngóng tình hình hiện giờ của Huyền Cơ Tử.”

Tiêu Hề Hề trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói.

“Ta muốn đến Nam Nguyệt một chuyến.”

Động tác của Lạc Thanh Hàn hơi khựng lại, sau đó tiếp tục vỗ về lưng nàng, khàn giọng hỏi “Nàng đến Nam Nguyệt, ta phải làm sao?”

Tiêu Hề Hề không thể trả lời.

Lạc Thanh Hàn thật sự muốn đến Nam Nguyệt với nàng.

Nhưng chuyện này không khả thi.

Chưa nói đến thân phận Hoàng đế Đại Thịnh của hắn, nhìn vào tình hình hiện tại của Thái hoàng thái hậu, chuyện hắn rời khỏi Thịnh Kinh là không thể.

Tiêu Hề Hề rúc vào trong ngực hắn, đợi bình tĩnh lại một chút, nàng mới nhỏ giọng nói.

“Ta chỉ tùy tiện nói thôi, chàng đừng xem là thật, dù ta có tới Nam Nguyệt cũng chưa chắc giúp được sư phụ. Lát nữa ta sẽ nhờ các sư huynh đến Nam Nguyệt một chuyến. Có họ ở đó, áp lực của sư phụ hẳn sẽ giảm bớt.”

Lạc Thanh Hàn cúi đầu hôn lên đỉnh tóc nàng “Xin lỗi.”

Hắn biết mình quá ích kỷ, hắn không muốn Hề Hề cách quá xa mình.

Hắn không muốn xa nàng.

Tiêu Hề Hề an ủi ngược lại hắn “Không sao, giữa ta và chàng không cần nói những lời này.”

Cảm giác tội lỗi trong lòng Lạc Thanh Hàn ngày càng mãnh liệt.

Hắn không khỏi ôm chặt Hề Hề.

Hắn khàn giọng nói nhỏ.

“Hề Hề, ta không thể sống thiếu nàng được.”

……

Tiêu Hề Hề sai người mời Phương Vô Tửu tới.

Nàng báo tin Nam Nguyệt vương bạo bệnh qua đời với y, nhờ y đến Nam Nguyệt một chuyến, xem thử sư phụ bây giờ thế nào.

Phương Vô Tửu không có nhiều phản ứng trước cái chết của Nam Nguyệt vương.

Y thậm chí sớm dự đoán được kết quả này.

Sở dĩ Nam Nguyệt vương có thể sống đến giờ đều là do Huyền Cơ Tử đã giúp bà ấy sửa mệnh.

Huyền Cơ Tử dùng nửa cái mạng của mình kéo dài tuổi thọ của bà ấy hơn hai mươi năm.

Đây đã là giới hạn của ông ấy rồi.

Có lẽ bản thân Huyền Cơ Tử đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này.

Phương Vô Tửu trầm giọng nói “Ừm, ta về thu dọn đồ đạc trước, sáng mai cùng tam sư đệ đến Nam Nguyệt, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, muội có thể tìm nhị sư đệ.”

Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.

Tuy nhiên, đêm hôm đó, phía bên thái miếu truyền đến một tin —

Thái hoàng thái hậu không xong rồi!

Lạc Thanh Hàn hôn lên trán Hề Hề, trầm giọng an ủi nàng.

“Đừng lo, nàng cứ ngủ đi, ta đi rồi về.”

Hắn vén chăn xuống giường, không cần ai hầu hạ, hắn tự mặc y phục rồi sải bước ra ngoài.

Thường công công khoác áo choàng đã chuẩn bị sẵn cho Hoàng đế, đồng thời nhỏ giọng nói.

“Nghe ý của thái y là lần này Thái hoàng thái hậu không ổn thật rồi, ngài phải chuẩn bị tinh thần.”

Trên mặt Lạc Thanh Hàn không có biểu cảm gì, trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt.

“Chuẩn bị xe ngựa, trẫm muốn đến thái miếu xem thử.”

“Vâng.”

Xe ngựa của Hoàng đế nhanh chóng rời cung, lao đến thái miếu trong đêm.

Ngay lúc Lạc Thanh Hàn bước vào thái miếu, thì nghe thấy một tiếng hét chói tai ở phía trước.

“Thái hoàng thái hậu qua đời rồi!”

Bước chân Lạc Thanh Hàn khựng lại, sau đó tăng tốc đi về phía trước.

Thường công công và các cung nhân vội vàng đuổi theo.

Khi bọn họ vội vã đến phòng ngủ của Thái hoàng thái hậu, chỉ thấy bà nằm thẳng trên giường bất động, mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám xịt, dường như không còn hơi thở.

Thái y quỳ trên đất nghẹn ngào nói.

“Khởi bẩm bệ hạ, Thái hoàng thái hậu qua đời rồi!”

Lạc Thanh Hàn ngẩn người nhìn Thái hoàng thái hậu trên giường, ánh mắt dừng trên khuôn mặt già nua gầy gò, không còn sức sống của bà, hồi lâu mới trầm giọng nói.

“Truyền lệnh xuống, truyền các tông thân đến thái miếu.”

“Vâng.”

Các tông thân sau khi nhận được tin Thái hoàng thái hậu qua đời, ai nấy sợ hãi tỉnh cả ngủ, gần như bò ra khỏi giường, mặc quần áo nhanh nhất có thể, cưỡi ngựa phóng thẳng đến thái miếu.

Chẳng mấy chốc, tất cả các tông thân đã tập trung ở thái miếu.

Bọn họ mặc y phục trắng trơn, quỳ xuống đất khóc lớn trước thi thể của Thái hoàng thái hậu.

Đêm nay đến cả Anh vương Lạc Dạ Thần ngày thường luôn vô tư cũng khóc một lúc.

Lạc Thanh Hàn là người duy nhất không rơi nước mắt.

Hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, trơ mắt nhìn thái y dùng tấm vải trắng che người của Thái hoàng thái hậu.

Ngoài cửa có tiếng của một võ tướng, nói có việc muốn cầu kiến Anh vương.

Được Hoàng đế cho phép, Anh vương Lạc Dạ Thần đứng dậy ra ngoài.

Võ tướng nói nhỏ gì đó vào tai Anh vương.

Nghe xong, sắc mặt Lạc Dạ Thần thay đổi rõ rệt “Chuyện này thật sao?”

Võ tướng nói “Đương nhiên là thật, người cũng đã ở ngoài cổng thành rồi, vương gia không tin thì có thể tự mình đi xem.”

Lạc Dạ Thần nghĩ đối phương sẽ không dám nói dối chuyện quan trọng như vậy, lập tức xoay người đi vào phòng, nhanh chóng nói với Hoàng đế.

“Bệ hạ, người của Tuần Phòng Ti vừa đến báo tin, nói là Khánh Liêu vương, Lâm Nam vương với cả Phụng Dương vương được Thái hoàng thái hậu triệu đến, muốn vào thành bàn bạc một việc rất quan trọng với Thái hoàng thái hậu, bọn họ đã đến bên ngoài cổng thành, ngài xem phải làm sao?”

Tuy Lạc Dạ Thần đã cố ý hạ thấp giọng, nhưng rất nhiều người vẫn nghe thấy.

Nét mặt của những người đó lần lượt thay đổi.

Phiên vương không được triệu kiến thì không được vào kinh, đây là quy luật từ xưa đến nay.

Một khi phiên vương tự ý vào kinh sẽ bị khép tội mưu phản!

Tuy Khánh Liêu vương, Lâm Nam vương và Phụng Dương vương nói được Thái hoàng thái hậu triệu vào kinh, nhưng chỉ dụ của Thái hoàng thái hậu và thánh chỉ của Hoàng đế là hai chuyện khác nhau, không thể gộp chung để nói.

Mọi người hồi hộp chờ đợi phản ứng của Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn nhìn thi thể của Thái hoàng thái hậu, cuối cùng cũng hiểu được ý trong lời của bà nói trước khi chết là gì.

Bà nói dù bà chết rồi, thì cũng sẽ có người khác đến kéo hắn xuống hoàng vị.

Những người khác mà bà nói có lẽ ám chỉ những phiên vương đang nhìn chằm chằm hắn như hổ đói.

Từ những ngày đầu Đại Thịnh lập quốc, quyền lực của phiên vương các nơi ngày càng hùng mạnh, trở thành cái gai trong lòng các Hoàng đế qua bao triều đại, hầu như Hoàng đế nào cũng muốn tiêu diệt phiên vương, bao gồm cả phụ thân Thịnh Vĩnh Đế của Lạc Thanh Hàn.

Tiếc là bọn họ không ai thành công.

Phiên vương các nơi vẫn tự nắm binh quyền, có quyền kiểm soát tuyệt đối với toàn bộ nhân khẩu, thuế má và luật pháp trong đất phong của mình.

Dùng từ “vua một cõi” để hình dung bọn họ cũng không quá.

Tuy nhiên, vua một cõi chung quy vẫn là vua một cõi, trong số bọn họ có người đầy dã tâm muốn bỏ đi hai từ một cõi để trở thành vua thật sự, chẳng hạn như Tây Lăng vương quá cố.

Lạc Thanh Hàn vốn tưởng thất bại của Tây Lăng vương sẽ khiến những phiên vương này sợ hãi, ít nhất mấy năm tới sẽ không có động tĩnh gì lớn.

Điều hắn không ngờ là Thái hoàng thái hậu trước khi chết đào một cái hố lớn cho hắn.

Thái hoàng thái hậu biết những phiên vương này để mắt tới hoàng quyền, nhưng bà vẫn muốn triệu bọn họ về Thịnh Kinh vào lúc này, rõ ràng là bà muốn bọn họ tranh đoạt hoàng vị với Lạc Thanh Hàn.

Dù bà có chết, dù phải đẩy Đại Thịnh vào nguy cơ diệt vong, bà vẫn muốn giáng một đòn thật mạnh cho Lạc Thanh Hàn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play