Trưởng công chúa Hoa An nhìn đứa bé sơ sinh, lẩm bẩm nói.
“Hàng lông mày trông giống hệt mẹ của nó.”
Nhắc đến mẹ của đứa bé, Trưởng công chúa Hoa An chợt thấy lo lắng.
Từ lúc Hạ Ngữ Nhiên bị người của Thiên Môn bắt đi, bà chưa từng gặp lại con gái mình, sau khi triều đình tiêu diệt phản quân, cũng chưa từng nhắc tới Hạ Ngữ Nhiên, điều này khiến Trưởng công chúa Hoa An rất bất an.
Bà thận trọng ngẩng đầu nhìn Hoàng đế.
“Bệ hạ, Ngữ Nhiên có khỏe không?”
Lạc Thanh Hàn nhẹ giọng nói “Theo lời khai của môn chủ Thiên Môn, quá trình mang thai của Hạ Ngữ Nhiên không ổn định, có thể an toàn sinh ra đứa bé đã là cực hạn, còn Hạ Ngữ Nhiên vừa sinh xong không bao lâu đã chết rồi.”
Trưởng công chúa Hoa An từng chút mở to mắt, nước mắt không kìm được trào ra.
Dù Hạ Ngữ Nhiên có kiêu ngạo ngang ngược đến đâu thì cũng là con gái mà Trưởng công chúa Hoa An mang thai mười tháng sinh ra, là một miếng thịt trên người bà.
Bây giờ bắt bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao bà có thể chịu được?!
Trưởng công chúa Hoa An sau khi đứng vững, liền đẩy tay tiểu thái giám ra.
Bà lấy tay áo lau nước mắt, cố đè nén đau buồn trong lòng, nấc nghẹn nói.
“Bệ hạ, ta biết chuyện của ta đã làm khó ngài, ta sẵn sàng chịu trách nhiệm về lỗi của mình, chỉ cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho đứa bé một mạng. Nó chỉ là một đứa bé không hiểu gì, nó vô tội.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nói “Trẫm muốn giết nó thì đã ra tay từ lúc còn ở huyện Du Môn, cần gì phải đưa nó về cung? Hay là trong lòng cô mẫu, trẫm là kẻ ác xấu xa đến cả một đứa bé vừa ra đời cũng không tha?”
Trưởng công chúa Hoa An nghẹn ngào.
Bà xấu hổ cúi đầu “Bệ hạ nhân từ độ lượng, là ta quá hẹp hòi.”
Theo cách nghĩ của bà, ai có thể ngồi lên hoàng vị thì hai tay đều phải nhuốm máu, Lạc Thanh Hàn cũng không ngoại lệ.
Kiểu người như họ chắc chắn sẽ không coi trọng mạng sống của một đứa bé, thay vì giữ lại đứa bé này, chi bằng giết một lần, trừ họa vĩnh viễn.
Không ngờ Lạc Thanh Hàn lại không có ý định giết đứa bé này.
Lạc Thanh Hàn không có ý định nói với bà quá nhiều, lạnh lùng nói “Trẫm sẽ giữ đứa bé này trong cung, sai người dạy dỗ nó, người về đi.”
Trưởng công chúa Hoa An cầu xin “Đứa bé này đã mất cha mẹ, nếu giữ nó lại trong cung cũng chưa chắc sẽ sống tốt, hay là ngài giao nó cho ta, ta có thể để Dịch Phi nhận nuôi nó, nó sẽ nhận Dịch Phi làm cha, sau này nó là đích trưởng tử của Dịch Phi, nó sẽ không bao giờ cản trở bệ hạ nữa.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Nói đến cùng, người vẫn không tin trẫm.”
Người trong cung quen nịnh cao đạp thấp, sau này mọi người biết đứa bé không được Hoàng đế coi trọng, nhất định sẽ lén lút ức hiếp đứa bé. Một đứa bé còn nhỏ như vậy, chỉ một chút sơ hở là có thể mất mạng, liệu nó có thể lớn lên trong môi trường khắc nghiệt như vậy không.
Nếu Hạ Dịch Phi có thể nhận đứa bé này làm con, từ nay về sau nó sẽ là thành viên trong phủ Trưởng công chúa, có phủ Trưởng công chúa bảo vệ, cuộc sống của nó chắc chắn sẽ thoải mái hơn trong cung.
Lạc Thanh Hàn “Người muốn cho Hạ Dịch Phi nhận đứa bé này làm con cũng được, nhưng có một điều kiện, sau này Hạ Dịch Phi không thể phong vương vị hầu tước.”
Hạ Dịch Phi là đích tử duy nhất của Trưởng công chúa Hoa An, theo quy tắc, sau này hắn có thể thông qua mối quan hệ của mẫu thân có được thánh ân.
Một khi Trưởng công chúa Hoa An đồng ý điều kiện này, đồng nghĩa với việc danh hiệu quận vương hầu tước sẽ bay đi.
Trưởng công chúa Hoa An đương nhiên không muốn con trai mình chịu ấm ức này.
Nhưng xét thái độ của Hoàng đế, hắn sẽ không cho bà cơ hội mặc cả.
Hiện tại bà chỉ có hai lựa chọn, một là để cháu trai lại trong cung, một là từ bỏ vương vị hầu tước của con trai.
Thật ra dù không có tước vị, Hạ Dịch Phi cũng có thể thông qua thi cử vào quan trường.
Nhưng bà biết rõ học vấn của con trai mình như thế nào.
Với trình độ của Hạ Dịch Phi, chỉ có thể miễn cưỡng đỗ Tiến sĩ, nhưng thứ hạng chắc chắn sẽ không cao.
Theo quy định, Tiến sĩ bình thường sẽ bị điều chuyển ra ngoài, trong vòng ba đến năm năm chắc chắn không thể quay lại.
Đối với Trưởng công chúa Hoa An từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, tất cả các nơi ngoại Thịnh Kinh đều là vùng sâu vùng xa, bà không cho phép đứa con trai bảo bối của mình bị đưa đến nơi xa xôi làm quan nhỏ.
Bà mím môi, cuối cùng đành thỏa hiệp, để đứa bé bị người khác đưa đi.
Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên với kết quả này.
Người này dù coi trọng cháu trai đến đâu cũng không quan trọng bằng con ruột của mình.
Đây là bản chất không thể tránh khỏi của bà khi làm mẹ.
Trưởng công chúa Hoa An trở về phủ công chúa.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của phò mã và con trai, Trưởng công chúa Hoa An kéo khóe miệng, cố nặn ra nụ cười.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta không sao.”
Phò mã và Hạ Dịch Phi vẫn không biết chuyện Trưởng công chúa Hoa An bí mật cấu kết với Thiên Môn, bọn họ chỉ nghĩ trạng thái tinh thần của Trưởng công chúa Hoa An gần đây rất tệ, hỏi bà chuyện gì xảy ra thì bà lại không chịu nói, hai cha con rất lo lắng cho bà.
Không biết bà nghĩ tới chuyện gì, giọng điệu mệt mỏi nói với con trai.
“Nếu con thích Lục Tâm Dao thật, vậy thì cưới con bé đi.”
Bà từng nghĩ đến chuyện tìm một mối môn đăng hộ đối cho con trai, nhưng sau chuyện Thiên Môn làm phản, e là Hoàng đế không còn ấn tượng tốt với nhà bà nữa.
Bây giờ sức nặng của nhà bà và Lục gia trong lòng Hoàng đế hẳn là như nhau.
Nhìn như thế này thì Hạ Dịch Phi và Lục Tâm Dao cũng xem như là môn đăng hộ đối theo một nghĩa khác.
Hạ Dịch Phi không hiểu tại sao mẫu thân lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Hắn muốn hỏi nguyên nhân, nhưng Trưởng công chúa Hoa An lại không có ý định nói thêm, bà xua tay nói “Hai người đi làm chuyện của mình đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Trưởng công chúa Hoa An một mình đến Phật đường nhỏ.
Bà ở đó suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, khi bà bước ra khỏi Phật đường nhỏ, mái tóc của bà đã không còn, thay vào đó là đội mũ xám của tăng ni.
Bà mặc áo cà sa cổ tròn tay rộng, hai tay chắp lại hành lễ với phò mã đang vô cùng sửng sốt.
Bà không thể vạch trần việc mình cấu kết với phản quân, khiến hoàng gia mất thể diện, cũng không thể để Hoàng đế cưỡng chế xử trí bà, thế nên cách tốt nhất là bà chủ động xuất gia, từ đây nương nhờ cửa Phật đến hết đòi.
Như vậy, hoàng gia có thể giữ được thể diện, bà cũng có thể trả giá cho hành động của mình.
Vẹn cả đôi đường.
Tin tức Trưởng công chúa Hoa An xuất gia nhanh chóng lan truyền khắp Thịnh Kinh.
Sau khi Lạc Thanh Hàn biết được chuyện này, cũng không có phản ứng gì lớn, hắn sai người tặng cho Trưởng công chúa Hoa An một chuỗi hạt gỗ cẩm lai, đồng thời sai người truyền lời cho bà.
“Bệ hạ nói, sau này đứa bé đó tên là Diệp Lỗi.”
Diệp Lỗi mang ý nghĩa quang minh lỗi lạc.
Hoàng đế hy vọng đứa bé lớn lên sẽ trở thành người ngay thẳng.
Tuyệt đối đừng giống cha nó, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Trưởng công chúa Hoa An hai tay cầm chuỗi hạt, lẩm bẩm “Diệp Lỗi, Diệp Lỗi, cái tên hay lắm.”
Bà quấn chuỗi hạt quanh cổ tay phải, quay mặt về phía hoàng cung, hành lễ thật sâu.
“Đa tạ bệ hạ ban tên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT