Lạc Dạ Thần giậm chân giận dữ nói.

"Bổn vương đường đường là Anh vương, nàng lại dám coi thường ta?!"

Bộ Sanh Yên "Ta không có coi thường chàng."

Lạc Dạ Thần "Rõ ràng là nàng có!"

Bộ Sanh Yên "Ta không có."

Lạc Dạ Thần "Nàng có!"

Bộ Sanh Yên "Được, ta có."

Lạc Dạ Thần "......"

Y không tin được nhìn chằm chằm Bộ Sanh Yên, môi run lên vì giận.

"Nàng... nàng lại dám công khai thừa nhận?!"

Như cảm nhận được cảm xúc kích động của phụ thân, Tiểu Ngố Ngố đang nằm yên trong nôi cũng bắt đầu la hét, vẫy vẫy hai cánh tay nhỏ như củ sen, trông vô cùng phấn khích.

Bộ Sanh Yên vội bế con trai lên, kiểm tra tã xem có bị ướt không.

Sau khi chắc chắn tã vẫn sạch, Bộ Sanh Yên bắt đầu cho con trai bú.

Thật ra Tiểu Ngố Ngố cũng không đói lắm, nhưng khi thấy đồ ngon dâng tới miệng, cậu nhóc không do dự mở miệng bắt đầu mυ"ŧ sữa ngon lành.

Kế đó, trong mắt hai mẹ con chỉ có nhau, không nhìn Lạc Dạ Thần bên cạnh.

Lạc Dạ Thần "......"

Tức giận tức đến độ không ai quan tâm y nữa.

Ai nói cho y biết, y có nên tiếp tục tức giận không?

Bộ Sanh Yên liếc nhìn y.

"Còn đứng đó làm gì? Đi lấy chậu tới đây."

Tiểu Ngố Ngố có thói quen đi tiểu sau khi bú.

Bộ Sanh Yên cười nói cậu nhóc ruột thẳng*, giống hệt phụ thân của nhóc, khúc ruột thẳng từ trên xuống dưới, ăn nói hành sự không hề biết vòng vo.

*直肠子 (ruột thẳng) chỉ người thẳng tính.

Lạc Dạ Thần lập tức quên mất mình đang giận chuyện gì, vội lấy chậu trong góc ra đặt trước mặt Bộ Sanh Yên.

Tiểu Ngố Ngố bú xong, Bộ Sanh Yên ôm cậu nhóc đi tiểu.

Những chuyện này thường do các vυ" nuôi làm, nhưng Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần thỉnh thoảng cũng tự mình làm.

Dù sao thì cũng là con trai bảo bối của bọn họ, bọn họ cũng muốn trải nghiệm cảm giác tự chăm sóc con trai mình.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Ngố Ngố, Bộ Sanh Yên gọi các vυ" nuôi đến, bảo bọn họ chăm sóc cho Tiểu Ngố Ngố.

Bộ Sanh Yên và Lạc Dạ Thần bước ra ngoài.

Lạc Dạ Thần tiện tay bẻ gãy một cành mai nhô ra bên cạnh, ủ rũ hỏi.

"Lẽ nào trong lòng nàng, ta thật sự là kẻ ngốc sao?"

Trước giờ, y luôn cho rằng mình rất thông minh.

Tuy là sau khi trải qua nhiều chuyện, y biết mình không thông minh bằng Lạc Thanh Hàn, nhưng y vẫn thông minh hơn những người khác rất nhiều.

Mà bây giờ Bộ Sanh Yên lại chê y ngốc.

Y thấy sự tự tin của mình bị đả kích rất lớn.

Bộ Sanh Yên nghiêm túc nói.

"Ta thấy con người có lúc ngốc một chút thì càng tốt."

Lạc Dạ Thần bĩu môi "Nàng đừng lừa ta, nàng chính là đang coi thường ta."

Bộ Sanh Yên chậm rãi nói.

"Ta nói thật đấy, nếu con người ngốc một chút, sẽ dễ biết đủ hơn. Chàng như bây giờ rất tốt. Nếu chàng thông minh hơn một chút, thì phủ Anh vương của chúng ta chưa chắc yên bình đến vậy.

Ví như U vương và Tĩnh vương, bọn họ đều là những người khá thông minh nhưng không phải người thông minh tuyệt đỉnh, chàng nhìn xem kết cục của bọn họ như thế nào?"

Lạc Dạ Thần không nói nên lời.

Bộ Sanh Yên "Ta thà chàng ngốc một chút, cũng không hy vọng chàng trở thành như U vương và Tĩnh vương."

Lạc Dạ Thần thản nhiên nói "Ta mỗi ngày ăn không ngồi rồi, chỉ dựa vào sản nghiệp của mẫu phi để lại sống qua ngày, nàng không thấy ta quá vô dụng sao?"

Bộ Sanh Yên "Ăn không ngồi rồi không tốt sao? Có bao nhiêu người mơ ước có cuộc sống nhàn nhã giàu có như chàng, chàng đừng ở trong phúc mà không biết hưởng."

Nghe nàng nói xong, cái đuôi nhỏ của Lạc Dạ Thần lập tức dựng lên.

Y tự hào nói "Bọn họ có ghen tị thế nào cũng vô ích, ai bảo bọn họ không đầu thai tốt như ta?!"

Bộ Sanh Yên cong đôi môi đỏ mọng, mỉm cười.

"Đúng vậy, người khác không thể ghen tị với chàng."

......

Với lượng viện quân từ triều đình ngày càng tăng, áp lực lên phản quân ngày càng lớn.

Đối phương quá nhiều người, phản quân không thể đối đầu trực diện, bị đánh thua liên tục, cuối cùng chỉ đành co ro trong huyện Du Môn, không dám lộ diện.

Tuy nhiên, xét cho cùng thì đây không phải là kế lâu dài.

Chỉ cần quân triều đình phát động một cuộc tổng tấn công khác, cổng thành nhất định sẽ bị phá.

Dân chúng trong thành lo sợ hoang mang.

Khí thế của phản quân cũng giảm mạnh.

Nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ thua.

Vương Can nhìn thấy tất cả, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Ông đi tới nơi ở của Thiên Yển chân nhân, cau mày nói.

"Môn chủ, tình thế hiện giờ rất bất lợi cho chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách phá vỡ cục diện."

Cơ thể của Thiên Yển chân nhân bị tổn thương nghiêm trọng do phải chịu phản phệ của thuật đổi mệnh, phải nằm trên giường một thời gian dài để tịnh dưỡng.

Vốn lão đã sắp xếp xong mọi thứ, một khi thuật đổi mệnh thành công, lão sẽ có thể dùng vận may do mệnh cách Tử Vi mang lại, khiến phản quân do lão chỉ huy thế như chẻ tre, tấn công một đường thẳng vào Thịnh Kinh, giúp lão hoàn thành nghiệp lớn!

Thế nhưng lão không thể ngờ được, thuật đổi mệnh mà mình chuẩn bị hơn hai mươi năm lại thất bại vào giây phút cuối cùng!

Thắng lợi gần ngay trước mắt, mà lão lại bỏ lỡ.

Chuyện này khiến lão căm hận kẻ đã phá hỏng kế hoạch của mình.

Nếu lão bắt được kẻ đó, lão sẽ lột da kẻ đó!

Thiên Yển chân nhân tựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, con ngươi đυ.c ngầu, sức lực cũng rất kém, giọng nói yếu ớt.

"Ta vừa nhận được mật thư từ Trưởng công chúa Hoa An, ngươi cũng xem đi."

Tiểu đồng đứng bên cạnh lập tức lấy mật thư, hai tay đưa cho Vương Can.

Vương Can cầm mật thư đọc kỹ.

Thư này của Trưởng công chúa Hoa An rất dài.

Bỏ qua những thông tin không quan trọng, tóm gọn là bà đã bại lộ thân phận, Hoàng đế muốn gϊếŧ bà.

Để bảo vệ mình, bà đã nói dối mình biết môn chủ Thiên Môn ở đâu.

Bà có thể dẫn Hoàng đế đi tìm môn chủ Thiên Môn, đổi lại Hoàng đế phải tha cho bà và người nhà.

Hoàng đế đồng ý với đề nghị này.

Trưởng công chúa Hoa An nói Thiên Môn có thể bố trí trước mai phục, bắt rùa trong lọ, một chiêu gϊếŧ chết Hoàng đế.

Như vậy, bà không chỉ có thể giữ được mạng, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà môn chủ Thiên Môn yêu cầu, bảo bọn họ thả con gái và cháu trai của bà.

Tuy nhiên, Hoàng đế đa nghi, hành động cực kỳ thận trọng, trừ khi có thể tận mắt nhìn thấy môn chủ Thiên Môn, nếu không thì hắn sẽ không đích thân xuất hiện.

Vì vậy, Trưởng công chúa Hoa An hy vọng môn chủ Thiên Môn có thể phối hợp diễn một vở kịch với bà.

Sau khi xong việc, mỗi người có thể có được thứ mình muốn.

Vương Can lẩm bẩm "Cách này quả thật là cách hay, nhưng......"

Thiên Yển chân nhân nói tiếp "Nhưng chúng ta không thể xác định bà ta nói thật hay giả."

Vương Can gật đầu "Phải, đây quả thật là điều ta lo lắng nhất."

Thiên Yển chân nhân "Thật ra bà ta nói thật hay giả không quan trọng, chỉ cần bà ta thật sự dẫn được Hoàng thượng tới, đó sẽ là cơ hội tốt cho chúng ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play