Ra khỏi ngôi miếu đổ nát, Tiêu Hề Hề tìm được một bụi cây chui vào, nói với Uất Cửu phía sau.
“Được rồi, ngươi đứng đó đi, đừng qua đây, tránh xấu hổ.”
Uất Cửu dừng lại.
Dù giữa hai người cách một bụi cây nhưng gã vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng nàng.
Gã nhìn nàng đứng đó một lúc rồi ngồi xổm xuống.
Như vậy, cả người nàng gần như được giấu trong bụi cây, chỉ còn búi tóc trên đầu vẫn lộ ra ngoài.
Tiêu Hề Hề ngồi xổm trên bãi cỏ, bóp mũi bắt chước hai tiếng mèo kêu.
Ở sâu trong bụi cây rung chuyển nhẹ.
Sau đó một bóng màu vàng từ từ bước ra.
Qua ánh trăng mờ ảo, Tiêu Hề Hề thấy rõ bóng màu vàng chính là Lão Vương.
Quả nhiên nàng đã đúng.
Cái bóng ngoài cửa mà nàng vô tình nhìn thấy chính là Lão Vương.
Lão Vương đuổi theo từ hoàng cung, chạy suốt một ngày, mệt không thở nổi.
Bộ lông màu vàng vốn óng ả mượt mà nay xù xì lộn xộn, bốn chân bẩn thỉu, trên người có rất nhiều cành lá khô héo, trông khá thảm hại.
Nó kêu Tiêu Hề Hề một tiếng rồi chạy đến trước mặt nàng, dụi đầu vào lòng bàn tay nàng.
Sự xuất hiện của nó làm Tiêu Hề Hề vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Lão Vương có lẽ biết nàng bị bắt, sợ nàng xảy ra chuyện nên đuổi theo.
Khoảng cách xa như vậy, cũng không biết làm sao nó đuổi kịp?
Tiêu Hề Hề giúp nó gỡ bỏ cành lá trên người, đồng thời dùng ngón tay giúp nó chải gọn gàng bộ lông mèo xù xì.
Lão Vương thoải mái lăn ra đất, dang rộng tứ chi, để lộ cái bụng mềm mại, lắc lư cái đuôi xù xù, trông rất vui vẻ.
Tiêu Hề Hề xoa xoa bụng nó, trầm giọng nói.
“Đừng đi theo ta nữa, mau về cung đi.”
Uất Cửu không phải là người tốt quan tâm đến động vật nhỏ.
Nếu Lão Vương bị Uất Cửu phát hiện, gã nhất định sẽ dùng nó làm con tin uy hiếp Tiêu Hề Hề.
Nói cách khác, dù Uất Cửu không phát hiện Lão Vương, Tiêu Hề Hề cũng lo Lão Vương sẽ gặp nguy hiểm khác. Suy cho cùng, Lão Vương cũng chỉ là một con mèo nhỏ, trong rừng núi hoang dã có rất nhiều dã thú hung dữ, nó rất nhỏ bé trước những kẻ ăn thịt to lớn đó.
Không biết Lão Vương có hiểu hay không, vẫn cứ vẫy vẫy đuôi.
Giọng Uất Cửu vang lên từ phía sau.
“Cô đi xong chưa?”
Có lẽ dựa vào trực giác của động vật, Lão Vương cũng biết Uất Cửu không phải là người dễ chọc.
Nó vừa nghe giọng của gã thì lập tức đứng dậy, dựng đuôi lên nhìn về phía Uất Cửu.
Tiêu Hề Hề quay về phía sau trả lời.
“Sắp xong rồi, nếu ngươi không muốn đợi thì có thể về trước!”
Uất Cửu chặc lưỡi “Nữ nhân thật phiền phức, đi nhà xí cũng lâu như vậy.”
Tiêu Hề Hề lười nói chuyện với gã.
Nàng đẩy nhẹ Lão Vương trước mặt rồi nói nhỏ.
“Mau về đi.”
Lão Vương liếm ngón tay nàng, sau đó kêu meo meo hai lần, dường như không muốn đi.
Tiêu Hề Hề xoa đầu nó “Làm nũng cũng vô dụng, ngươi đi theo ta quá nguy hiểm, ta chưa chắc bảo vệ được ngươi, hơn nữa, ngươi về có thể giúp ta dẫn đường.”
Nói tới đây, trong đầu nàng chợt nảy ra ý nghĩ.
Nàng cởi túi thơm mang theo bên mình ra.
Mở túi thơm, lấy túi phấn thơm bên trong.
Nàng đổ một ít phấn thơm xuống đất rồi nói với Lão Vương.
“Nhớ kỹ mùi này, sau này ngươi có thể lần theo mùi này để tìm ta.”
Lão Vương cúi đầu ngửi mùi phấn thơm trên đất, sau đó ngẩng đầu kêu hai tiếng.
Có vẻ như nó đã hiểu.
Tiêu Hề Hề cất túi, tháo vòng cổ trên cổ.
Sợi dây chuyền bạc mỏng có treo con dấu mèo nhỏ tinh xảo ở giữa.
Đây là quà sinh nhật do chính tay Lạc Thanh Hàn khắc tặng nàng.
Tiêu Hề Hề quý trọng sờ nó, sau đó đeo nó quanh cổ Lão Vương, thế này, chỉ cần Hoàng đế nhìn thấy vòng cổ của nó, hắn sẽ biết nó đã từng gặp nàng, sau đó hắn sẽ biết phải làm sao.
Tiêu Hề Hề lại xoa đầu Lão Vương.
“Mau đi đi.”
Giọng Uất Cửu lại vang lên, trong giọng điệu mang theo chút nghi ngờ.
“Có phải cô đang nói chuyện với ai không?”
Tiêu Hề Hề không chớp mắt trả lời “Phải đó, nơi này hoang vu vắng vẻ, ta đang nói chuyện với quỷ nè!”