Ngay sau đó, cửa phòng bị đá tung, Triệu Hiền cùng hàng chục thị vệ cầm đao xông vào.
Bọn họ rõ ràng đã sớm mai phục gần đây, mới có thể tới hiện trường trong thời gian ngắn như vậy.
Thấy vậy, trong lòng đám thích khách không khỏi chùng xuống.
Bọn chúng biết mình bị kẻ địch mai phục, trong lòng vô cùng hối hận.
Nhưng chuyện đến nước này, bọn chúng không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng xông tới Thái tử, dù chết cũng phải giết Thái tử trước!
Triệu Hiền dẫn thị vệ xông lên cứu giá.
Đám thích khách hoàn toàn không màng những thị vệ kia, hai mắt đỏ bừng giống như người điên, cầm đao chém tới tấp về phía Thái tử!
Một chọi bốn, Lạc Thanh Hàn không hề rơi vào thế hạ phong.
Về phần Tiêu Hề Hề, được hắn bảo vệ chặt chẽ sau lưng, ngăn đám thích khách đó làm tổn hại nàng.
Trong nháy mắt, Triệu Hiền đã cùng người của mình xông lên phía trước, chiến đấu với bốn tên thích khách.
Đám thích khách vốn định liều một trận, nhưng nhân số của đối thủ lớn hơn bọn chúng rất nhiều, khó lòng chống lại, bọn chúng nhanh chóng bại trận.
Lần này, Lạc Thanh Hàn không cho chúng cơ hội tự sát, ngay khi bắt được, hắn hạ lệnh cho người gỡ cằm, cưỡng ép rút túi độc được giấu trong kẽ răng của bọn chúng.
Bốn thích khách bị trói, quỳ trên đất.
Vì cằm bị cưỡng ép gỡ ra, nên bọn chúng không thể khép miệng lại được, nước dãi chảy xuống khóe miệng, mũi thâm tím, khuôn mặt sưng tấy, trông vô cùng thảm hại.
Chẳng mấy chốc, Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình, Thiếu phó, Thiếu bảo, Thường công công và những người khác nghe tin chạy đến.
Biết Thái tử bị hành thích, ai nấy đều rất lo lắng.
Bọn họ phải tận mắt thấy Thái tử bình an vô sự thì mới yên tâm.
May thay, Thái tử không sao, nếu không thì tất cả bọn họ tiêu đời thật rồi.
Lạc Thanh Hàn đã rời giường, Tiêu Hề Hề cũng muốn xuống giường, nhưng bị hắn quấn trong một cái chăn.
Hắn thấp giọng cảnh cáo “Ngoan ngoãn nằm yên đó.”
“Vâng.”
Tiêu Hề Hề được bọc trong một chiếc chăn, chỉ lộ ra cái đầu, mái tóc dài xõa xuống, làm khuôn mặt trái xoan của nàng càng trắng nõn thanh tú.
Cảnh này lọt vào mắt mọi người, phản ứng lại không giống nhau.
Thường công công và Triệu Hiền biết thân phận của Tiêu lương đệ nên họ không ngạc nhiên gì.
Nhưng những người khác có biết nội tình đâu!
Bọn họ chỉ nghĩ, Thái tử lại nhìn trúng một tiểu thái giám như vậy!
Tuy tiểu thái giám này dung mạo thanh tú, nhưng dù sao cũng là thái giám!
Thiếu phó và Thiếu bảo đau lòng không thôi, ánh mắt họ nhìn Tiêu Hề Hề chẳng khác gì nhìn gian thần hại nước hại dân.
Đều do tiểu yêu tinh này làm ô uế Thái tử trong sạch thuần khiết của bọn họ!
Tiêu Hề Hề rụt cổ trước ánh mắt hung dữ của họ, không thể hiểu được, thích khách không phải do nàng phái đến, sao lại nhìn chằm chằm nàng như vậy? Nàng vô tội mà.
Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình trải qua kinh ngạc ngắn ngủi, vẻ mặt chợt bừng tỉnh.
“Thái tử Điện hạ, không ngờ người còn có mặt này, người phải nói sớm chứ, nếu ta biết Tiêu Tây là của người, ta nhất định không dám chọc hắn.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn y “Ngươi thử nói thêm một câu nhảm nhí nữa xem.”
Nhiếp Trường Bình nhớ đến sự tra tấn vô nhân đạo mà mình phải chịu đựng một tháng qua, lập tức sợ hãi, không dám tiếp tục nói nhảm.
Thường công công thấy Thái tử còn mặc đồ ngủ, vội khoác áo ngoài lên người hắn, tránh bị cảm lạnh.
Lạc Thanh Hàn kể ngắn gọn chuyện hành thích một lần.
Thiếu phó và Thiếu bảo quỳ xuống, đồng thanh nhận sai.
“Là chúng thần bất tài, không bảo vệ được Thái tử Điện hạ, mới khiến Thái tử Điện hạ gặp phải thích khách, chúng thần bằng lòng chịu phạt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT