Lạc Thanh Hàn đi xem Tiêu Hề Hề, thấy nàng còn đang lau tóc, nhìn bộ dạng chậm chạp của nàng, cũng không biết lau đến khi nào mới khô.
Hắn tức giận nói “Đã biết là phải gội đầu, sao không gội sớm hơn?”
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, trong phòng chỉ có một bồn tắm, người không cho ta ra ngoài tắm, thì đành phải để người tắm trước ta tắm sau, người còn lắm chuyện, tắm lâu lắc mới xong, đến lượt ta tắm thì đã muộn rồi, người bảo ta tắm sớm kiểu gì?
Nàng ngoan ngoãn nhận lỗi “Lần sau nhất định sửa.”
Lạc Thanh Hàn ngồi trên giường, một mình hờn dỗi một hồi.
Mọi người đi hết, hắn mới dần bình tĩnh lại, cảm thấy mình tức giận như vậy thật vô lý nên nói.
“Sau này chúng ta có thể tắm cùng lúc.”
Tiêu Hề Hề giật mình, bị dọa sợ đến mức khăn rớt xuống đất.
Chẳng lẽ Thái tử Điện hạ không nhịn được nữa muốn xuống tay với cá muối nhỏ bé như nàng sao?!
Rồi nàng nghe Thái tử nói.
“Có thể đặt một tấm bình phong ở giữa, chúng ta cách một bình phong, mỗi người một bồn tắm, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian.”
Tiêu Hề Hề thở phào nhẹ nhõm, hóa ra nàng nghĩ Thái tử quá cầm thú rồi.
Nàng lại thầm phỉ nhổ bản thân …
Đầu óc đen tối quá!
Lạc Thanh Hàn không nghe thấy đáp lại, hơi bất mãn “Sao nàng không nói gì? Có phải không muốn?”
Tiêu Hề Hề vội nói “Muốn chứ muốn chứ! Điện hạ chăm sóc nô tài như vậy, nô tà vô cùng cảm động!”
Lạc Thanh Hàn hài lòng.
Hắn lên giường nằm xuống, Thường công công giúp hắn chỉnh lại chăn, rồi lui khỏi phòng ngủ, trước khi đi còn không quên thổi tắt nến gian ngoài, chỉ để lại cho họ một ngọn đèn dầu bên giường.
Tiêu Hề Hề lau tóc một lúc lâu, ngáp liên tục.
Lúc nàng vừa lau tóc vừa suýt ngủ gật thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bất thường.
Nàng dừng lại, quay đầu nhìn về hướng cửa.
Cùng lúc đó, Lạc Thanh Hàn vốn đã nhắm mắt cũng mở ra.
Tiêu Hề Hề đặt khăn xuống, đứng dậy đi về phía cửa.
Lạc Thanh Hàn gọi nàng lại.
“Đừng động đậy.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu nhìn hắn, biết bên ngoài có động tĩnh, nhưng vẫn không ra xem, đợi người đến gõ cửa sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thái tử, dường như nằm trong dự đoán của hắn.
Hắn nhỏ giọng nói “Cứ để chúng vào, chúng ta mới dễ bắt chúng.”
Tiêu Hề Hề chợt hiểu.
Đây là muốn gậy ông đập lưng ông!
Có tiếng răng rắc ngoài cửa.
Tiêu Hề Hề nhìn chăm chú, thấy một lưỡi đao len vào từ khe cửa, từ từ cạy cửa.
Nàng lui về phía giường, chui vào trong chăn.
Lạc Thanh Hàn một tay vòng qua eo nàng, ghé sát tai nàng, nhỏ giọng căn dặn.
“Lát nữa đánh nhau, nàng trốn xa một chút, đừng để bị thương.”
Tiêu Hề Hề gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
Một tiếng cạch rất khẽ, chốt cửa bị đẩy ra.
Cánh cửa lặng lẽ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Bốn hắc y nhân lẻn vào.
Bọn chúng đều là người luyện võ, đi không phát ra tiếng động, ẩn mình trong bóng tối, khó mà nhìn rõ, chỉ có đao trong tay lờ mờ tỏa sáng.
Lúc chúng bước đến giường, chém đao về phía Thái tử.
Lạc Thanh Hàn đang nhắm mắt ngủ, đột nhiên mở mắt, ôm Tiêu Hề Hề lăn trên đất, tránh được một đao.
Thích khách thấy mình chém trượt, lập tức giơ đao chém tới.
Lạc Thanh Hàn rút đoản đao giấu dưới gối, đánh nhau với thích khách, vũ khí phát ra âm thanh giòn giã khi va chạm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT