Phương gia đúng là một gia tộc lớn, chỉ riêng cổng lớn đã vô cùng khí thế, cổng lớn sơn đỏ, khóa đồng tỏa sáng dưới nắng trời, hai con sư tử đá lớn trước cửa lại càng uy nghi chân thật.
Tiểu tư gác cửa vừa quét bậc thềm xong, đang chuẩn bị cầm chổi vào trong thì bị Ôn Cựu Thành gọi lại.
“Xin hỏi đây có phải là Phương gia không?”
Tiểu tư gác cửa dừng lại, vừa đánh giá bọn họ vừa hỏi “Các người là?”
Ôn Cựu Thành ôn hòa nói “Chúng ta là bạn của Phương Vô Tửu, được biết nhà chú của huynh ấy sống ở đây nên muốn tới thăm.”
Nói xong, y lấy một tấm thiệp ra, hai tay đưa sang.
Nào ngờ tiểu tư gác cửa vừa nghe thấy ba chữ Phương Vô Tửu thì thay đổi sắc mặt.
Tiểu tư gác cửa còn chẳng thèm nhìn tấm thiệp, bỏ lại một câu “Chỗ của chúng ta không có ai tên Phương Vô Tửu, các người tìm nhầm chỗ rồi.”
Nói xong, tiểu tư gác cửa vội bước vào Phương gia, đóng sầm cửa lại.
Thượng Khuê vốn đã có ác cảm với Phương gia, thấy tiểu tư gác cửa vô lễ như vậy, Thượng Khuê ngày càng khó chịu.
Hắn đang định bước tới gõ cửa thì bị Ôn Cựu Thành ngăn lại.
“Bỏ đi, đừng phí sức nữa, người nhà này rõ ràng chột dạ trong lòng, bọn họ sẽ không để ý tới chúng ta.”
Ôn Cựu Thành cố ý tới đây là để thăm dò thái độ của Phương gia, bây giờ xem ra những gì mà ông chủ quán trọ nói hẳn là đúng tám chín phần, quan hệ giữa Phương gia và Phương Vô Tửu không hề tốt.
Thượng Khuê cau mày nói “Vậy chúng ta phải làm sao? Lẽ nào cứ thế bỏ qua?”
Ôn Cựu Thành hỏi ngược lại “Ngài có mang theo lệnh bài không?”
Thượng Khuê lấy một tấm lệnh bài đại diện cho thân phận Thống lĩnh Ngọc Lân vệ của mình.
“Tiên sinh nói cái này sao?”
Ôn Cựu Thành gật đầu “Chính là nó, đi, chúng ta đến phủ Quận thú.”
Hai người đi đến phủ đệ của Quận thú.
Sau khi nhìn thấy lệnh bài của Thống lĩnh Ngọc Lân vệ, Trưởng sử của phủ Quận thú vội chạy ra đón.
Trưởng sử lịch sự mời hai người vào phủ, chốc sau, bọn họ đã gặp được Quận thú Giản Thư Kiệt của quận Lộc An.
Giản Thư Kiệt là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao gầy, dưới cằm có bộ râu nhỏ, đôi mắt nhỏ, híp thành một đường khi cười.
Trên người ông có vẻ tháo vát khôn ngoan của con buôn, cho người ta cảm giác ông không giống quan viên, mà giống một thương nhân.
Quận thú là quan Tam phẩm, còn Thống lĩnh Ngọc Lân vệ là Tòng tứ phẩm. Xét về cấp bậc thì địa vị của Giản Thư Kiệt cao hơn Thượng Khuê.
Nhưng Thượng Khuê là cận thần của Hoàng đế, không thể đắc tội.
Thấy Thượng Khuê muốn hành lễ, Giản Thư Kiệt vội nhiệt tình đỡ hắn dậy.
“Nơi này không có người ngoài, Thượng tướng quân đừng quá khách khí, mời ngồi.”
Sau khi Thượng Khuê và Ôn Cựu Thành ngồi xuống, Giản Thư Kiệt nhanh chóng gọi người mang trà lên, đặc biệt căn dặn phải là loại trà ngon nhất.
Thượng Khuê nói theo những gì Ôn Cựu Thành đã dặn trước đó, chậm rãi nói.
“Vị này là Ôn tiên sinh, bạn của ta, chúng ta tới đây tìm người, nhưng chúng ta không quen thuộc nơi này, gặp một chút rắc rối, thật sự không còn cách nào khác, đành phải đến tìm Giản quận thú giúp đỡ.”
Giản Thư Kiệt lập tức nói “Hai người muốn tìm ai? Ta sẽ sai người tìm giúp hai người, chỉ cần người đó ở quận Lộc An thì chắc chắn sẽ giúp hai người tìm được!”
“Người chúng ta đang tìm tên là Phương Vô Tửu, nửa tháng trước y đến thành Phù Phong thăm họ hàng. Họ hàng của y sống trên đường Dương Liễu. Nhưng chúng ta vừa nãy đến Phương gia, người nhà đó không chịu thừa nhận bọn họ biết Phương Vô Tửu, còn đuổi chúng ta đi. Cầu xin Giản quận thú nói giúp, để chúng ta gặp được người nhà đó.”
Giản Thư Kiệt lập tức đồng ý “Chuyện nhỏ thôi, vừa lúc ta đang rảnh, ta sẽ đi cùng hai người đến đường Dương Liễu.”
Một nhóm người lần nữa đến Phương gia trên đường Dương Liễu.
Quan binh của phủ Quận thú bước tới gõ cửa, phát ra tiếng động lớn.
Tiểu tư gác cửa vội chạy ra mở cửa, tức giận nói “Nhẹ tay chút, nếu cửa hỏng thì các ngươi đền tiền ……”
Lời còn chưa dứt, tiểu tư gác cửa chợt dừng lại.
Tiểu tư gác cửa mở to mắt nhìn quan binh ngoài cửa, trong đó còn có Quận thú đại nhân mặc quan phục vô cùng uy nghiêm.
Tiểu tư gác cửa sợ hãi hai chân run rẩy, suýt ngã xuống đất.
Tiểu tư gác cửa vội mở toang cánh cửa, quỳ xuống đất hành lễ với Quận thú đại nhân.
Hầu hết dân chúng trong thành đều từng gặp Quận thú đại nhân, nhưng bọn họ thường đứng nhìn từ xa, hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với Quận thú đại nhân ở khoảng cách gần, tiểu tư gác cửa thật sự rất sợ.
Chốc sau, những người khác trong Phương gia biết tin, vội vã chạy tới.
Bây giờ, người đứng đầu Phương gia là Phương Hoài, năm nay đã gần bốn mươi, nếu nhìn kỹ đường nét khuôn mặt, có thể mơ hồ nhìn ra vài điểm tương đồng với Phương Vô Tửu, miễn cưỡng cũng xem như là trung niên đẹp trai, nhưng ông không cao bằng Phương Vô Tửu, dáng người hơi mập, trông hơi béo phì, khí chất khác hẳn Phương Vô Tửu.
Ông và vợ con quỳ xuống hành lễ với Quận thú đại nhân.
Quan sát vẻ ngoài của Phương Hoài, Ôn Cựu Thành có thể xác định ông và Phương Vô Tửu quả thật có quan hệ họ hàng.
Có lẽ lần này bọn họ không tìm nhầm người.
Giản Thư Kiệt không thèm nhìn những người đang quỳ, cười tít mắt với Thượng Khuê.
“Thượng tướng quân, ngài nhìn xem, ở đây có người mà ngài đang tìm không?”
Thượng Khuê lắc đầu “Người đó không có ở đây.”
Sau đó hắn nhìn một nhà Phương Hoài đang quỳ dưới đất, hỏi bọn họ có từng gặp Phương Vô Tửu không?
Phương Hoài vừa nghe thấy cái tên Phương Vô Tửu, khuôn mặt trắng nõn mập mạp của ông run lên, dường như rất sợ hãi, nhưng ông buộc mình phải bình tĩnh lại.
“Bẩm quan gia, thảo dân không biết Phương Vô Tửu.”
Thượng Khuê cười lạnh “Đã tới nước này rồi, các ngươi còn cứng miệng, nhất quyết muốn ta tra hộ tịch sao?”
Mặc dù Phương Vô Tửu đã bị Phương Hoài loại ra khỏi gia phả, nhưng trong hộ tịch ở quan phủ vẫn còn những ghi chép liên quan, nếu tra hộ tịch chắc chắn sẽ tra ra quan hệ giữa Phương Vô Tửu và Phương Hoài.
Phương Hoài tức thì hoảng sợ, toát mồ hôi lạnh.
Ông không dám giấu nữa, lớn tiếng nói.
“Xin quan gia tha mạng, thảo dân có biết Phương Vô Tửu, y là cháu trai của thảo dân, nhưng hai mươi năm trước, y đã rời khỏi Phương gia, từ đó thảo dân không hề gặp lại y.”
Giản Thư Kiệt cau mày hỏi “Nếu y là cháu trai của ngươi, tại sao vừa rồi ngươi lại nói không biết y? Trong chuyện này có ẩn tình gì?”
Phương Hoài do dự không dám nói.
Dáng vẻ này của ông trong mắt Giản Thư Kiệt, hiển nhiên là chột dạ trong lòng.
Giản Thư Kiệt ngày càng bất mãn, nghiêm nghị nói “Bổn quan lệnh cho ngươi mau chóng nói ra sự thật, nếu không bổn quan lập tức sai người giam ngươi vào đại lao chờ xét xử!”
Phương Hoài sợ hãi cả người run rẩy.
Ông cứ khấu đầu cầu xin, như con chó già vẫy đuôi cầu xin thương xót, không còn phong thái của người đứng đầu Phương gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT