Lạc Thanh Hàn đứng dậy, đi nhanh qua bức bình phong vào phòng trong.

Hắn vừa nhìn thì thấy Hề Hề đang ngồi dưới đất xoa mông.

Tiêu Hề Hề thấy hắn đi tới, lập tức giơ hai tay, rê.n rỉ một tiếng.

“Bế ta.”

Lạc Thanh Hàn đi tới, bế ngang nàng lên, nhỏ giọng hỏi “Chuyện gì vậy?”

Hề Hề vòng tay qua cổ hắn, ngượng ngùng vùi mặt vào cánh tay hắn, nhỏ giọng thì thầm.

“Vừa nãy ngủ không cẩn thận lăn xuống giường, mông đau quá.”

Tuy nàng đã cố ý hạ thấp giọng nhưng triều thần bên ngoài vẫn nghe rõ.

Tập thể triều thần im lặng, nét mặt hơi hoảng hốt.

Trong khi bọn họ đang vắt óc nghĩ Quý phi muốn làm gì, thì Quý phi lại đang ngủ!

Ngủ thì cũng thôi đi, nàng còn vì quá mê ngủ mà lăn xuống giường!

Lẽ nào mỗi ngày Quý phi đến ngự thư phòng không phải tìm cơ hội can chính mà chỉ để ngủ thôi sao?!

Chuyện này nói ra có hợp lý không? Hợp lý không?!

Triều thần nhất thời không rõ, rốt cuộc Quý phi can chính đáng lo ngại? Hay  Quý phi lăn xuống giường khi đang ngủ trong ngự thư phòng đáng lo ngại hơn?

Lạc Thanh Hàn đặt Hề Hề lên giường, đắp chăn cho nàng, sai người trải một tấm thảm dày trên đất, để nàng có ngã nữa cũng không đau.

Hắn quay lại ngự thư phòng, tiếp tục nghị sự với các triều thần.

Các triều thần phát huy đạo đức nghề nghiệp, nhanh chóng quên đi những gì vừa xảy ra, cống hiến hết mình cho công việc.

Sau khi xong việc, bọn họ đứng trên thềm bên ngoài ngự thư phòng nhìn nhau với vẻ mặt khó tả.

Cuối cùng không biết là ai lặng lẽ thở dài, cảm khái nói.

“Vị Quý phi nương nương này đúng là thần thánh!”

……

Để đảm bảo an toàn, lần này Thượng Khuê đến thành Phù Phong dẫn theo nhiều người hơn.

Ôn Cựu Thành không muốn đánh cỏ động rắn nên đề nghị cải trang vào thành.

Thượng Khuê được Quý phi căn dặn phải nghe theo Ôn Cựu Thành chỉ huy, nên lập tức chấp nhận lời đề nghị.

Bọn họ ăn mặc như thương nhân, mang theo một lượng lớn hàng hóa tiến vào thành Phù Phong.

Quá trình vào thành diễn ra suôn sẻ, không thu hút chú ý của ai.

Thành Phù Phong là thành trì lớn nhất ở quận Lộc An, phủ đệ Quận thú của quận Lộc An cũng nằm ở đây.

Nhóm người Thượng Khuê tìm được một quán trọ lớn trong thành.

Trong lúc gọi món, Ôn Cựu Thành hỏi thăm hầu bàn về Phương gia.

Trước đó Phương Vô Tửu từng nói quê quán mình ở thành Phù Phong, tuy phụ mẫu mất đã mất, nhưng vẫn còn một người chú sống ở thành Phù Phong, hẳn là sau khi đến thành Phù Phong sẽ đến thăm người chú đó.

Ôn Cựu Thành định đến Phương gia hỏi thăm trước, xem có thể tìm được manh mối gì về Phương Vô Tửu hay không.

Hầu bàn cho biết “Ở nơi này có khá nhiều Phương gia, nhưng Phương gia lớn nhất sống trên đường Dương Liễu thành đông, nhà đó chuyên buôn bán ngọc thạch, nghe nói làm ăn rất phát đạt, những Phương gia khác, tôi cũng biết chút ít, không biết khách quan đang kiếm nhà nào?”

Phương Vô Tửu chưa từng nhắc tới tên phụ mẫu của mình, Ôn Cựu Thành không thể nói rõ, chỉ đành cầu may nói.

“Hai mươi năm trước, bạn của ta rời thành Phù Phong, nhà đó hẳn cũng sống ở đây hai mươi năm rồi, hơn nữa, trước kia nhà đó xảy ra chút chuyện, có chết mấy người.”

Y nói rất mơ hồ, nhưng hầu bàn nhớ lại ngay.

“Vậy hẳn là Phương gia sống trên đường Dương Liễu rồi! Hai mươi năm trước, lúc lão gia của nhà đó ra ngoài làm ăn, không may gặp phải bọn cướp, chẳng những mất mạng mà hàng hóa cũng bị cướp sạch. Lần đó chuyện này rất ầm ĩ, rất nhiều người trong thành biết chuyện đó, nhưng lúc đó tôi còn nhỏ, không biết rõ lắm, nhưng ông chủ của chúng tôi biết rõ hơn, khách quan đợi một lát, tôi đi gọi ông chủ tới.”

Hầu bàn khá nhiệt tình, vội gọi ông chủ tới.

Ông chủ nghe nói bọn họ đang hỏi thăm về Phương gia, lúc đầu còn có hơi nghi ngờ, sau khi nhận được một thỏi bạc thì nghi ngờ biến mất, ông nhiệt tình kể lại những gì mình biết.

“Sau khi Phương lão gia qua đời, Phương phu nhân không chịu nổi đả kích nên ngã bệnh. Con trai bà còn quá nhỏ, không thể thừa kế gia nghiệp, chỉ đành nhờ người chú quản lý giúp. Kết quả toàn bộ sản nghiệp đều bị nhà chú chiếm hết. Phương phu nhân và Phương tiểu lang quân bị đuổi khỏi nhà, hai người không có nơi để đi, chỉ đành sống lang thang trên phố. Lúc đó Phương phu nhân đã bệnh rất nặng, sao có thể chịu được giày vò như vậy? Không gượng được bao lâu thì qua đời. Tội nghiệp Phương tiểu lang quân chỉ mới bốn tuổi, lần lượt mất đi phụ mẫu. Cuối cùng chỉ có thể một mình canh giữ thi thể của mẫu thân.”

Có lẽ Phương tiểu lang quân mà ông chủ nói chính là Phương Vô Tửu.

Ôn Cựu Thành tưởng tượng ra dáng vẻ Đại sư huynh mới bốn tuổi canh giữ thi thể của mẫu thân trông thế nào, tuy y trước giờ không thích than khóc, nhưng lúc này y cũng không khỏi thấy đau lòng.

Không ngờ Đại sư huynh ngày thường trầm ổn điềm tĩnh, khi còn nhỏ lại gặp phải chuyện bi thảm như vậy.

Ôn Cựu Thành hỏi “Sau đó thì sao? Phương tiểu lang quân kia thế nào?”

Ông chủ lắc đầu “Tôi không biết, tôi nghe người ta nói cậu bé quỳ bên cạnh thi thể Phương phu nhân một ngày một đêm, sau đó thì không còn tin tức, thi thể Phương phu nhân cũng biến mất, không ai biết cậu bé đã đi đâu.”

Ông dừng lại rồi nói thêm “Đứa trẻ đó từ nhỏ đã đẹp, có lẽ bị bắt cóc đem bán rồi, nghiệp mà.”

Ôn Cựu Thành mừng thầm, may là Đại sư huynh gặp được sư phụ.

Thượng Khuê vẫn yên lặng nghe, nhịn không được xen vào.

“Phương phu nhân mất chồng đã thảm lắm rồi, mà nhà người chú đó lại thừa nước đục thả câu cướp giật tài sản, tại sao Phương phu nhân không báo quan? Những người khác của Phương gia, sao không ai đứng ra đòi công bằng?”

Hắn là võ tướng điển hình, có khí chất anh hùng hào hiệp, không chịu nổi loại chuyện bắt nạt kẻ yếu này nên giọng điệu không khỏi có hơi gay gắt.

Cũng may ông chủ phải người hay so đo, bị chất vấn cũng không giận, thậm chí còn cười hiền lành.

“Khách quan nói thật đơn giản, Phương phu nhân chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, chuyện gì cũng không hiểu, bên cạnh cũng không có trợ thủ đắc lực giúp đỡ, sao có thể đấu lại người chú chứ? Còn những người khác trong Phương gia sớm đã bị người chú mua chuộc rồi. Người ta nhận được lợi, túi đựng đầy tiền, sao phải nói giúp mẹ góa con côi? Khách quan cũng đừng giận, thói đời là vậy, có tiền thì có thể sai khiến được ma quỷ, huống chi là người?”

Thượng Khuê bực tức, lồ.ng ngực phập phồng kịch liệt, muốn phản bác nhưng lại không biết nói sao, trong lòng tắc nghẽn bực bội, cuối cùng chỉ có thể siết nắm đấm đấm xuống bàn.

Ôn Cựu Thành đa tạ ông chủ, rồi gọi một bàn đồ ăn.

Thượng Khuê vẫn còn tức, liền chuyển cơn tức thành thèm ăn, bắt đầu ăn.

Ăn uống no đủ xong, Ôn Cựu Thành bảo Ngọc Lân vệ vào thành hỏi thăm về lão thần tiên, y và Thượng Khuê cùng đến phố Dương Liễu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play