Ăn no uống đủ xong, Tiêu Hề Hề thấy khá hơn nhiều.
Nhưng tâm trạng Lạc Thanh Hàn vẫn không tốt.
Tiêu Hề Hề thử kể mấy câu chuyện cười nhạt làm hắn vui, kết quả nàng kể khô cả miệng, nét mặt hắn vẫn không giãn ra, trông cứng rắn lạnh lùng.
Nàng không còn cách nào khác, đành dùng con át chủ bài, quyết định hát một bài.
Nàng vừa mở miệng, đã bắt gặp ánh mắt chết chóc của Lạc Thanh Hàn.
Câu hát kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra được.
Tiêu Hề Hề thất vọng “Cả tiếng hát của ta cũng không thể chữa lành cho chàng sao?”
Lạc Thanh Hàn “Tiếng hát của nàng chỉ làm ta bực thêm.”
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng thở dài nói “Rốt cuộc phải làm sao thì chàng mới vui?”
Lạc Thanh Hàn giơ tay ôm nàng nhẹ nhàng mà chắc chắn, ôm cả người nàng vào lòng, tựa cằm lê.n đỉnh tóc nàng, nhẹ giọng nói một câu.
“Đừng làm ồn, yên lặng để ta ôm một lát.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn ngậm miệng, biến mình thành gối ôm hình người để hắn ôm.
Một lúc sau, nàng lại không bỏ cuộc lên tiếng.
“Thật sự không cần ta hát một bài sao? Ta thấy bầu không khí hiện giờ rất thích hợp để hát.”
Lạc Thanh Hàn “Còn nói nhảm, sau này mỗi ngày nàng chỉ có thể ăn cháo trắng.”
Lực sát thương của lời uy hiếp này quá lớn, Tiêu Hề Hề không dám nói nữa, thành thật rúc vào trong ngực hắn.
Có lẽ vì vòng tay của hắn quá ấm áp thoải mái nên nàng lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng thì thấy nàng đang ngủ ngon lành, không hề để tâm chuyện mình đã ngủ cả ngày, ngược lại là hắn lo lắng không thôi.
Hắn không khỏi mắng thầm trong lòng, đồ vô lương tâm.
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Tiêu Hề Hề đã bị Lạc Thanh Hàn đánh thức.
Nàng dụi dụi mắt, mơ hồ hỏi “Sao vậy?”
Lạc Thanh Hàn “Thức dậy, ăn sáng, đi theo ta.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Theo chàng đi đâu?”
Lạc Thanh Hàn không nói gì, cầm khăn nóng trong tay cung nữ, tự mình lau mặt cho Tiêu Hề Hề.
Hắn chưa từng hầu hạ ai nên không thể khống chế sức tay, lau lau một hồi thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Hề đỏ bừng, đôi mắt mờ sương vì chưa tỉnh ngủ trông vô cùng yếu ớt đáng thương.
Cung nữ thái giám bên cạnh cũng không dám nhìn, thức thời cúi đầu xuống.
Trước đây bọn họ sẽ kinh ngạc khi thấy Hoàng đế quá sủng ái Quý phi, nhưng bây giờ bọn họ quen rồi.
Thật ra khi tách biệt thân phận Hoàng đế và Quý phi, bầu không khí hai người ở bên nhau không khác gì cặp vợ chồng bình thường.
Sau khi rửa mặt, Tiêu Hề Hề thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Nàng bò xuống giường, cung nữ lập tức vây quanh thay y phục chải tóc cho nàng.
Mãi đến khi dùng bữa sáng, Tiêu Hề Hề mới hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng vừa ăn vừa hỏi “Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?”
Tiêu Hề Hề giật mình sặc thức ăn, vội cầm ly lên uống hớp sữa nóng, lúc này mới nuốt thức ăn kẹt trong cổ họng xuống.
Lạc Thanh Hàn cầm khăn lụa lên, giúp nàng lau vết sữa trên miệng.
Tiêu Hề Hề kinh ngạc hỏi “Chàng thượng triều thì thượng triều đi, dẫn ta theo làm gì?”
Lạc Thanh Hàn “Nàng không cần làm gì, chỉ cần ở yên đó là được.”
Tiêu Hề Hề không hiểu “Nhưng tại sao chứ?”
Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn nàng “Ta phải để mắt tới nàng mọi lúc, tránh để nàng lại lấy thân thể của mình ra làm bậy.”
Nếu người khác không quản được nàng, vậy thì hắn tự mình quản nàng.
Hắn muốn nàng ở trong tầm mắt của mình mọi lúc, như vậy nàng không có cơ hội làm bậy nữa.
Ăn sáng xong, hai người ngồi long xa tới điện Nghị Sự.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hề Hề ra ngoài sớm như vậy, bình thường lúc này nàng vẫn đang ngáy ngủ.
Nàng kiềm không được ngáp dài.
Lạc Thanh Hàn “Nàng có thể ngủ thêm một lát, đến nơi ta sẽ gọi nàng.”
Tiêu Hề Hề không hề khách sáo, lập tức nằm xuống ngủ.
Nàng gối đầu lên đùi hắn, sau đó kéo tay áo rộng của hắn phủ lên người, nhắm mắt chuyển sang chế độ ngủ trong một giây.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng, đầu ngón tay móc một sợi tóc của nàng.
Đầu ngón tay trắng lạnh tương phản rõ rệt với mái tóc đen tuyền.
Khi long xa dừng lại, Thường công công nhỏ giọng nhắc nhở.
“Bệ hạ, tới rồi.”
Lạc Thanh Hàn vỗ nhẹ má Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề mở mắt, đặt tay lên chân hắn, chậm rãi ngồi dậy lẩm bẩm.
“Sao tới nhanh thế?”
Lạc Thanh Hàn dẫn nàng xuống long xa.
Trước mặt là cửa đông của điện Nghị Sự, cũng là lối đi riêng của Hoàng đế.
Lúc này, trời đã sáng hơn nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, cơn gió lạnh thổi qua.
Tiêu Hề Hề không khỏi rụt cổ lại.
Lạc Thanh Hàn nắm chặt tay nàng hơn.
Hắn thấp giọng nhắc nhở “Sàn trơn, cẩn thận.”
Tiêu Hề Hề giấu nửa khuôn mặt trong khăn lông cáo.
Bộ lông cáo trắng như tuyết khiến khuôn mặt nàng trông nhỏ nhắn xinh đẹp.
Nàng ngơ ngác đáp “Ừm.”
Lạc Thanh Hàn dẫn nàng lên bậc thang, đi vào sảnh bên trái của điện Nghị Sự qua cửa đông.
Hắn bảo Hề Hề ở lại điện phụ bên trái, căn dặn nói.
“Đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn ngồi đây đợi ta bãi triều.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu nói được.
Lạc Thanh Hàn để Tào Nặc ở lại, bảo Tào Nặc chăm sóc tốt cho Quý phi, sau đó đi đến chính điện.
Điện Nghị Sự được chia thành chính điện và hai điện phụ trái phải, bình thường Hoàng đế và văn võ bá quan nghị sự ở chính điện, điện phụ bên trái là nơi nghỉ riêng của Hoàng đế, điện phụ còn lại là nơi nghỉ ngơi của các triều thần.
Điện phụ nằm cạnh chính điện, thông nhau bằng một cánh cửa.
Lúc này cửa mở, Hoàng đế ngồi phía trên chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy cảnh ở điện phụ bên trái.
Hắn vừa nghe triều thần nghị sự, vừa phân tâm quan sát Tiêu Hề Hề đang ở điện phụ bên trái.
Vốn Hề Hề đang quỳ ngồi trên đệm mềm, nhưng vì ngồi lâu nên chắc nàng thấy tê chân, nên chuyển sang ngồi xếp bằng.
Nữ tử ngồi tư thế này khá thô, nhưng Lạc Thanh Hàn sớm đã quen với phong cách tùy hứng của nàng nên thấy cũng bình thường.
Trên bàn trước mặt Tiêu Hề Hề có một ít trà bánh do Tào Nặc mang tới.