Lâm Ánh Hy đang nằm chợp mắt một chút vì tác dụng phụ của thuốc.
Trong lúc mơ màng cô nghe thấy tiếng mở cửa, cô cố gắng mở mắt nhìn xem ai đang vào, bất chợt cô giật mình ngồi dậy, trông cô rất sợ hãi.
Cô ngồi dậy, tay nắm chặt lấy chiếc chăn đang đắp trên người, người tự động lui về phía sau, đầu cũng không dám ngẩn lên.
Đến khi lưng cô chạm vào bức tường khiến cô đau nhói lên thì cô mới dừng lại
Mọi hành động của cô đều được Trịnh Thành Khải thu vào tầm mắt. Lâm Ánh Hy chưa biết phải làm sao thì đã cảm nhận được Trịnh Thành Khải đang ở trước mặt cô. Anh không nói gì trực tiếp xoay người cô lại, mạnh tay xé chiếc áo cô mặt trên người...
Trịnh Thành Khải nhìn thấy liền không nói nên lời. Lưng cô đang được quấn đầy băng trắng, anh còn nhìn thấy máu và mủ đang thấm qua từng lớp băng trắng, anh còn ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người cô.
Lâm Ánh Hy mặc anh muốn làm gì thì làm, cô đã không có sức phản kháng nữa. Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh đó thì cũng ở trước cửa không nói gì. Trịnh Thành Khải không thể hiểu được chính bản thân mình.
Người anh ta yêu là An Linh...nhưng ở cạnh Lâm Ánh Hy mấy tháng nay, chính sự dịu dàng, ấm áp và ân cần của cô làm anh để tâm, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy bóng dáng của cô trong căn nhà này. Nhưng mỗi lúc anh phát bệnh đều hành hạ cô thành ra thế này.
“Quản gia Cố...ai làm?”
Quản gia Cố nghe thấy Trịnh Thành Khải gọi tên mình thì giật mình.
“Thiếu gia...tôi...”
“Nói!”
“...” Quản gia Cố nhìn qua Thành Hàn, Vũ Âu và Vĩnh Huy. Bọn họ nhìn nhau một lúc rồi quyết định đưa bí mật ra ánh sáng
“Thành Khải, cậu bình tĩnh nghe những lời mình sắp nói này...” Vũ Âu
Trịnh Thành Khải nhìn Vũ Âu đầy khó hiểu, đôi mắt anh vẫn đỏ như vậy. Anh ngồi ở mép giường nhìn bọn họ. Bọn họ cũng di chuyển vào phòng, không né tránh ánh mắt của anh mà phơi bày sự thật
“Cậu có nhớ trước đây khi An Linh biến mất vào 5 năm trước, tôi đã đi tìm cô ta giúp cậu nhưng một thông tin cũng không có không? Tôi bắt đầu nghi ngờ về việc biến mất của cô ta vì vậy...tôi đã bí mật thu thập tư liệu về cô ta” Vĩnh Huy
“An Linh nói ra nước ngoài chữa bệnh nhưng kho lưu trữ của tất cả bệnh viện trên thế giới không hề có thông tin của cô ta.” Thành Hàn
An Linh nghe vậy thì sợ xanh mặt. Cô ta bắt đầu khóc lóc, tỏ vẻ thương hại với Trịnh Thành Khải
“Em...”
“Cô có thật sự đi chữa bệnh không?”
Nhìn vào đôi mắt đỏ đầy sát khí của anh làm An Linh rất sợ hãi, nhưng cô ta lại tiếp tục nói dối bao biện cho hành động của mình
“Đúng là em không có đi chữa bệnh. Nhưng lúc sau em đã giải thích cho anh là em rời đi do Ánh Hy cậu ấy dùng tính mạng uy hiếp em mà”.
“Dùng tính mạng uy hiếp à? Thật sao?” Vĩnh Huy nhìn cô ta đầy thú vị như vừa nghe một câu chuyện vui
“Thật...thật mà...Khải, bọn họ nghi ngờ em nhưng anh thì không được như thế”
An Linh chạy tới chỗ Trịnh Thành Khải khóc lóc nhưng anh vẫn không nói gì, làm cho cô ta có chút lo lắng
“Tôi có cái này cho cậu xem.” Nói rồi Vĩnh Huy đưa điện thoại của mình cho Trịnh Thành Khải xem. Đây là tài liệu mà thuộc hạ của anh vừa điều tra được về An Linh.
“An Linh rời đi 5 năm vì một người đàn ông họ Ngụy. Bọn họ âm mưu khiến bệnh tình cậu ngày càng nặng hơn sau đó trở về, tìm cách đường đường chính chính thâu tóm tài sản của Trịnh gia. Nhưng hai người họ lại không ngờ là bác gái lại một mực yêu cầu cậu cưới Ánh Hy”
“Còn nữa...năm đó...An Linh không phải là người cứu cậu.”
Trịnh Thành Khải nghe thấy thì nhìn Vĩnh Huy
“Cậu...câu đang nói gì vậy?”
“Người cứu cậu là Ánh Hy!”
Bùm. Tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Trịnh Thành Khải. Anh ôm chặt lấy đầu mình, đầu anh bây giờ rất đau, anh bỗng nhớ lại chuyện của 5 năm trước
“Mình đã cho người điều tra. Năm đó, Ánh Hy trên đường đi làm thêm về thì phát hiện cậu bị tai nạn trên xe nên cố gắng kéo cậu ra ngoài. Không may đầu cô ấy va vào cạnh cửa xe khiến cho cô ấy có một vết sẹo.
Sau đó cô ấy đưa cậu đến bệnh viện, vì không đủ tiền viện phí mà gọi cho An Linh. Cô ta vừa nhìn liền nhận ra cậu là Thiếu gia Trịnh gia liền tìm cớ đuổi Ánh Hy về nhà, để cô ta ở lại nhận mình là người cứu cậu.
Mình đã xác nhận với mẹ của Ánh Hy rồi, ngày hôm đó cô ấy trở về với vết thương trên đầu, quần áo cũng đầy vết máu của cậu.”
Trịnh Thành Khải nghe thấy những lời Vĩnh Huy nói, anh cũng nhớ lại chuyện của 5 năm trước. Anh xoay người lại gần Lâm Ánh Hy, dùng ta vén tóc cô lên... Tay anh run rẩy khi thấy vết thương đó...
“Ngay từ đầu, người cứu tôi không phải là cô. Người khiến bệnh tình tôi trở nặng hơn là cô. Người lợi dụng tôi thực hiện mục đích xấu xa đó là cô. Tất cả mọi chuyện đều là cô...”
➡️➡️➡️👍👍👍❤️❤️❤️