Vào những ngày cuối năm, tuyết dường như càng rơi nhiều hơn. Năm mới cũng sắp đến, ai cũng vội vã vô tình tạo nên không khí rộn ràng cuối năm.
Nhưng trong cái vội vàng ấy, có bao sự ấm áp hay chính cái lạnh của mùa đông đã làm cho lòng người phai nhạt.
Tô Ngọc Vân rảo bước trên con đường tuyết dày đặc, vì lạnh nên con người ta không thoải mái hay chính từ sâu thẳm, tâm hồn đã héo tàn trước khi mùa đông sang. Còn nhớ cách đây 6 năm, Ngọc Vân vẫn con quen thuộc với thành phố này, với chính con đường này mà sao giờ đây, lòng cô bỗng dâng lên một niềm chua xót. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên. Gạt đi những bâng khuâng trong lòng, âm thanh vang lên như chưa có nỗi niềm nào vừa càn quét qua.
- Tớ nghe này Điềm Điềm!
- Haizzzz… đứa nhỏ này, về Thành Đô mà không nói với tớ một tiếng.
- Tớ tính cho cậu bất ngờ mà haha. Thôi để lão nương cho phép cậu được mời lão nương một bữa nha! Ngọc Vân như chưa từng có tâm trạng như lúc nãy mà đáp lại cô bạn thân một cách vui vẻ.
- Đợi đó ta đến đây tiểu muội!!!!
Tô Ngọc Vân thở dài sau khi cuộc gọi kết thúc. Ban đầu cô không có ý định quay trở lại vùng đất Thành Đô này, nhưng mẹ cô vẫn còn ở đây, cô không thể bỏ mặc bà ấy được. Bỗng một thứ âm thanh quen thuộc kéo Ngọc Vân thoát khỏi suy nghĩ của riêng mình:
- "Là người quen sao?!" Âm thành trầm ấm trái ngược với cái lạnh mùa đông không rõ đang hỏi hay chính là xác nhận.
Cô nâng tầm mắt lên đặt vào người đàn ông trước mặt. À hóa ra người quen… nhưng mà là quen của sáu năm trước, là người quen của một Tô Ngọc Vân thời còn ngây ngô, thời còn nhiệt huyết với tình yêu. Còn bây giờ, cô không chắc, cũng không dám khẳng định đó là người quen. Hóa ra con người ta cũng có lúc dối lòng một cách trắng trợn đến vậy. Nhưng mà nếu không làm vậy, cô sẽ không giữ lại cho mình một chút lý trí nào.
- “Em quay trở lại lâu chưa?”_ người đàn ông lên tiếng hỏi.
- “Chưa lâu”_ một câu trả lời không thể dài hơn của cô
- “ Em không thể kéo dài câu nói của mình hơn à? Hay khó khăn khi nói chuyện với anh?”_ giọng nói mang theo một chút gì đó gọi là chất vấn nhưng cũng khiến cho người ta cảm giác như mang theo tủi thân lâu ngày không thể giải tỏa…
- “Em bận rồi, đi trước đây.”_ nói xong cô lướt ngang qua Vương Lục Nhất như người xa lạ mà không ngoảnh lại nhìn.
Nhắc đến Vương Lục Nhất, người ta trước tiên sẽ nghĩ đến người thừa kế của nhà họ Vương với cơ ngơi đồ sộ, một người sinh ra đã ở vạch đích, chỉ cần học tập tốt là có thể trở về kế nghiệp. Và nhắc đến Vương Lục Nhất, người ta cũng sẽ nghĩ đến một chàng trai học bá có tài với ngoại hình được mọi người yêu thích. Nhưng mà chẳng ai biết được, một Vương Lục Nhất như thế lại không thể giữ được người yêu của mình, một chàng trai được mọi cô gái mơ ước lại không thể làm lay chuyển một đóa hoa cố gắng vươn mình trong tuyết…
Nhìn theo bóng lưng của Tô Ngọc Vân, Lục Nhất dâng lên chút cảm xúc chua xót và đau lòng nhiều hơn. Cảm giác khoảnh khắc này như lúc sáu năm trước lúc cô rời bỏ anh vậy. Nhưng điều làm anh chú ý là từ bao giờ mà bóng lưng ấy lại cô độc đến thế, từ bao giờ mà bóng lưng ấy không còn là ánh mặt trời dõi theo. Nếu như ngày đó, hai người không bỏ lỡ nhau thì chắc bây giờ, anh có thể sưởi ấm Ngọc Vân. Giá mà lúc níu kéo, anh cũng nhiệt tình như lúc yêu thì có lẽ giờ đây đã có sự chuyển biến mới.
Thu lại tầm mắt, Vương Lục Nhất trở lại nhà hàng bên cạnh để gặp một tiền bối thân thiết khi hai người đang còn học trung học.
Ở bên kia, Tô Ngọc Vân cũng xuôi theo dòng cảm xúc mà nghĩ về cố nhân. Chàng trai ấy không còn dáng vẻ náo nức mà thay vào đó là sự thăng trầm trong đôi mắt cũng như trong cử chỉ. Hóa ra thời gian đã lấy đi nhiều thứ của con người ta như vậy, từng chút một bào mòn hay chính là con người ta tự vứt bỏ từng lớp áo của mình để thay lớp áo khác?
Hai người đều suy nghĩ về nhau nhưng một người thì chỉ thấy sự thay đổi, còn một người thì nhận thấy cả sự thay đổi và thấy cả quá khứ hi vọng về tương lai.
Ngọc Vân biết mình có thể sẽ không giữ được lý trí vậy nên cô không thể để cho dòng hồi ức đó quay lại nếu không cô sẽ mềm lòng mà vỡ tan mất. Nhưng có một điều, dù Ngọc Vân biết nhưng vẫn cố tình lờ đi. Đó là ánh mắt thâm tình mà anh dành cho cô vẫn không thay đổi. Cô tự nhủ mình không phải nữ chính ngôn tình mà ôm khư khư chấp niệm với mối tình đầu nhưng trong thâm tâm, ở đâu đó, Ngọc Vân vẫn còn những mãnh vở của cảm xúc về mối tình ấy, chẳng qua những rung động đã lâu chưa được khơi dậy. Mà có khi những rung động đó chính Ngọc Vân không nhận ra.
Sau khi nhắn cho Điềm Điềm địa chỉ của mình, cô chọn một ghế đá gần đó để chờ cô bạn thân đến đón. Bỗng ánh mắt cô va phải một tiệm mì trước mặt. Còn nhớ ngày trước thời còn học trung học, cô hay đến tiệm mì đó ăn mì vì mê món sủi cảo ở đó. Sau khi quen Vương Lục Nhất và hẹn hò cùng anh, cô có thêm một người đi chung và thương thì Lục Nhất sẽ nhường phần sủi cảo của mình cho cô gái nhỏ.
- “Hey! Tiểu Vân, cậu làm gì mà chăm chú thế?”_ Điềm Điềm không biết đến từ lúc nào kéo Ngọc Vân thoát khỏi dòng hồi ức. “hay cậu muốn ăn mì của tiệm kia hả đồ ham ăn?”
- “Điềm Điềm à, lại đây lão nương vỗ mông xem có lớn được chút nào chưa” Ngọc Vân cười tít mắt nói với cô bạn của mình.
- “ Đứa nhỏ này, cậu là đồ biến thái đúng không?”
Hai người làm náo nhiệt một góc xong cùng nhau đến tiệm mì đối diện cùng nhau dùng bữa để giảm bớt cái lạnh vào mùa đông.