Con trai anh cả của Thẩm Phượng Tiên sinh ra đầu óc có chút vấn đề, cũng không hoàn toàn là bị thiểu năng trí tuệ, nhưng mà bị ngây ngốc.

"Em nghĩ là chị dâu cả vui mới phải." Dương Kế Tây đứng ở cửa nhà bếp nói với hai người bị dọa cho giật mình đang sợ hãi ở bên trong: "Đại Hoa, cháu còn nhỏ, đừng nghe những lời nhảm nhí này."

"Chị chỉ đùa đứa nhỏ thôi mà." Thẩm Phượng Tiên nói với vẻ mặt cứng đờ.

Thấy bầu không khí không ổn, Đại Hoa cũng nhanh chóng lẻn đi.

Dương Kế Nam vừa đi ra định mang một ít nước vào phòng cho Hà Minh Tú lau người một chút, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta cũng sợ phiền phức cho nên không lại gần.

Chờ cho Dương Kế Tây đi đến cạnh nhà chính, anh ta nhịn không được tò mò nhỏ giọng hỏi: "Em và chị dâu cả nói gì thế?"

"Nói gì? Anh hai, anh phải để ý một chút." Dương Kế Tây hừ một tiếng: "Vừa rồi chị dâu cả đùa với Đại Hoa, nói con bé làm vợ của cháu mình."

Sắc mặt Dương Kế Nam lập tức tối sầm lại.

"Đừng xúc động." Dương Kế Tây giữ chặt Dương Kế Nam đang muốn đi tìm Thẩm Phượng Tiên chất vấn: "Người ta đã nói chỉ đùa trẻ con thôi, sao anh có thể nhỏ mọn như vậy được? Chỉ cần để ý một chút là được."

Nói xong, Dương Kế Tây đi về phòng nhỏ của mình, Dương Kế Nam tức giận đến mức muốn tóm lấy Đại Hoa đang muốn chơi Cẩu Đản và Thạch Đầu quay trở lại phòng, sau khi tra hỏi cẩn thận một lúc, biết được Dương Kế Tây không nói dối thì lại càng tức giận.

Hai mắt Hà Minh Tú lại càng đỏ, cô ấy ôm lấy con gái, nghẹn ngào nói: "Chị dâu cả cũng thật quá đáng! Chị ấy chỉ quan tâm đến cháu trai của mình, cũng không nghĩ tới Đại Hoa cũng là cháu gái của chị ấy nữa!"

"Đại Hoa, sau này đừng nghe lời bác con nói, nếu không sau này con sẽ phải gả cho một kẻ ngốc!"

Dương Kế Nam giật bím tóc của Đại Hoa dặn dò.

Đại Hoa vội vàng gật đầu.

Thẩm Phượng Tiên cảm thấy chột dạ nên sau khi thu dọn xong thì trở về phòng, lúc này Dương Kế Tây mới đi ra đun nước bằng củi mà họ mang về, sau khi đôi vợ chồng trẻ tắm rửa xong, lại giặt sạch quần áo đã thay xong rồi mới sờ soạng quay về phòng.

"Chờ hai ngày nữa anh sẽ tìm một cái đèn dầu về." Dương Kế Tây vừa nói vừa lau mái tóc ướt cho Tôn Quý Phương.

"Còn có chiếc giường gỗ này." Dương Kế Tây đối với đồ vật trong phòng đều không hài lòng.

"Vậy thì vất vả cho anh rồi." Tiếng cười khanh khách của Tôn Quý Phương khiến cho Dương Kế Tây mỉm cười.

"Không vất vả."

Làm sao có thể không vất vả được?

Sau khi lau tóc cho Tôn Quý Phương gần như đã khô, Dương Kế Tây bèn lấy đậu nành trong không gian ra, sau đó lại đi ra ngoài lấy một ít nước từ chiếc chậu gỗ đặt ở kho chứa củi lúc trước mang vào phòng, anh dùng để làm giá đỗ.

"Thật sự sẽ nảy mầm sao?"

Tôn Quý Phương cảm thấy quá thần kỳ, cô chỉ nghe nói đến mùi vị của giá đỗ này ở huyện thành.

"Sẽ, chờ nó nẩy mầm anh sẽ làm cho em."

"Hay là cầm đi bán đi." Tôn Quý Phương hít hít mũi: "Cũng không biết giá đỗ có hương vị như thế nào."

Dương Kế Tây bị cô chọc cười, bả vai của anh khẽ run lên: "Thật ra vị của nó cũng không có gì khác, chỉ là ăn của hiếm mà thôi."

Đến sau này có người nói ra giải pháp, giá đỗ cũng không còn hiếm nữa.

"Cái này cũng có thể cất vào sao?"

Tôn Quý Phương rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Dương Kế Tây sửa sang xong lại đặt chiếc chậu gỗ vào tay phải mình thu vào.

"Có thể, mặc dù là một hình bình phương, nhưng chiều cao cũng vậy, giống như một khối lập phương vậy." Dương Kế Tây vẽ trong tay Tôn Quý Phương.

Tôn Quý Phương tưởng tượng một chút: "Có phải là không gian bên trong tủ không?"

"Gần giống thế."

"Em hiểu rồi."

Cô ngáp một cái, sau đó cầm bàn chải đánh răng lên thúc giục Dương Kế Tây ra ngoài đánh răng với mình, bàn chải đánh răng này còn có kem đánh răng đều do chị dâu cả Tôn gửi về, cô và Dương Kế Tây đều có.

Hai người ra ngoài sân đánh răng, lại rửa mặt rồi trở về phòng ngủ.

Mà bà Dương vẫn đang rối rắm với việc hôm nay mình không nhặt được quả trứng gà nào: "Sao lại không đẻ quả trứng nào chứ? Ông nói xem, có phải bị người khác nhặt đi rồi hay không?"

"Ổ gà ở trong kho chứa củi kia, ai có thể nhặt chứ?"

Ông Dương cảm thấy chính là do gà không đẻ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ đẻ lại.

"Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng." Bà Dương nhớ lại lúc Thẩm Phượng Tiên lấy trứng gà hôm nay: "Không được, ngày mai tôi phải trông cẩn thận hơn."

Sáng sớm hôm sau, điều đầu tiên bà Dương phát hiện ra là trong đống củi thiếu một ít củi, sau khi biết Dương Kế Tây đã lấy để đun nước, bà lại cảm thấy vừa tức giận và vừa đau lòng.

"Còn cho rằng bản thân mình là người thành phố sao? Lãng phí nhiều củi nấu nước như vậy để tắm rửa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play